Là vợ chồng không thể tránh khỏi những lúc cơm không lành, canh không ngọt, đặc biệt vợ chồng cưới nhau khoảng hai, ba năm.
Bao nhiêu ảo tưởng gần như tan biến, phải thích nghi với cuộc sống mới với chồng mà không phải là người yêu lý tưởng khi xưa. Thực tế nhiều khi phũ phàng ập vào mặt làm người ta phải choáng váng.
Người ta nói “tôi đẹp, tôi có quyền”, tôi không phải xinh đẹp hút hồn nhưng dáng người cũng cân đối, gương mặt ưa nhìn, thêm cái miệng cũng khéo ăn nói nên trước khi lập gia đình với anh cũng có nhiều chàng theo, bạn bè nhiều. Tôi chấm anh vì nhiều lý do, chủ yếu không phải anh khéo chiều tôi mà vì ở bên cạnh anh tôi tìm được cảm giác yên bình, như tìm được một bờ vai để tựa vào. Lấy anh, tôi cũng không phải làm dâu vì ba mẹ anh đều sống ở quê, tính tình lại rất hiền.
Nhớ lại lúc hẹn hò, chủ yếu là tôi nói, anh nghe, thỉnh thoảng hỏi vài câu. Tuy nhiên, đặc biệt anh rất thích nhắn tin cho tôi, tôi thắc mắc thì anh cười, tại anh nói không hay, chỉ có viết mới có thể bày tỏ hết suy nghĩ. Tôi thấy thế cũng tốt. Những tin nhắn của anh cũng là chất xúc tác cho tình yêu của chúng tôi nảy nở. Tôi đều thấy dụng tâm của anh trong từng tin nhắn để cho tôi vui, có khi là một câu chuyện cười, có khi chỉ là chuyện anh thấy trên đường, có khi chỉ là một câu nhắc tôi nhớ mang thêm áo khi trời chuyển lạnh. Từ một đứa không thích cái trò bấm bấm nhắn nhắn, tôi cũng phải trở thành cao thủ nhắn tin, dù hầu như chỉ là một cái biểu tượng mặt cười, thế à, hay nhỉ, cảm ơn… để trả lời những tin nhắn của anh. Lòng tôi ấm áp vô cùng. Rồi tỏ tình, rồi cầu hôn, rồi cưới.
Bên anh vẫn cảm giác bình yên ấy, nhưng đến năm thứ hai của cuộc sống hôn nhân, tôi bỗng cảm thấy nhàm chán và ngột ngạt. Cái tôi của thuở thiếu nữ không hiểu sao như con ngựa bất kham, lồng lên giãy dụa. Tôi tự ép mình phải vào khuôn phép của gái đã có chồng, các mối quan hệ giảm đến mức tối đa.
Tôi cẩn thận ngẫm lại, vì anh là một người sống nghiêm túc nên tôi cũng rất tự giác điều chỉnh lối sống của mình, nhưng điều chỉnh quá nhiều khiến tôi sống gần như ngược lại với bản tính nên mới sớm sa vào cảnh chán ngán hôn nhân. (ảnh minh họa)
Thời gian này, anh lại rất bận rộn. Tôi biết anh đang cố hết sức để tạo cho gia đình nhỏ một nền tảng tốt, bởi vì chúng tôi hẹn với nhau sau 4 năm sẽ phải mua nhà rồi sinh ra thiên thần nhỏ của mình. Anh nhận thấy tôi có vẻ sa sút về tinh thần, xa lánh anh mà tôi thì không thể mở miệng chia sẻ với anh những cảm xúc thật của lòng mình, đành qua loa nói công việc dạo này căng thẳng. Anh bảo hay là tôi nên sắp xếp về quê chơi vài ngày đổi gió. Tôi thấy cũng có lý, xách ba lô về nhà mẹ đẻ.
Cái nắng, cái gió và hương vị tươi mát của thành phố biển nơi tôi lớn lên cũng xoa dịu tôi phần nào. Tôi về hôm trước thì hôm sau thằng bạn thân từ thời tắm mưa cũng tìm sang. Hai đứa gần ba mươi, mồm miệng vẫn mày tao ra rả. Cái thằng cũng thiệt tội, tình duyên lận đận, lại mới chia tay một em. Nó bảo chia tay hoài cũng chai rồi. Sau đó chúng tôi có một quyết định ngu ngốc nhất là mua bia về uống tâm sự chuyện đời.
Tôi đối với nó chưa bao giờ có phòng bị, chúng tôi có lúc như hai thằng chiến hữu chung vai sát cánh. Còn nhớ có lúc tôi với nó thời sinh viên, hai đứa hai xe song song dạo phố, có một em gái xinh xắn đạp xe qua, tôi nói nó mày lên tán đi, tao đi sau quan sát, nó kêu chuyện nhỏ xong nhào lên, tôi không biết nó nói cái gì mà em ấy quay lại trừng một nhát chạy mất tiêu, tôi cười ha ha. Những kỷ niệm thời vô tư như thế khiến cho người ta phải hoài niệm.
Ôn chuyện cũ, tám chuyện linh tinh, ngâm ngấm bia tôi nói cho nó nghe những lời suy nghĩ của tôi trong cuộc sống vợ chồng hiện nay. Nó bảo thường thôi, an ủi tôi là hội chứng sau kết hôn, sự mâu thuẫn giữa lý tưởng và hiện thực, đùa bảo tôi nhanh sinh con sẽ hết, lung tung lang tang. Nói, cụng ly, nói, cụng ly. Hôm sau tôi tỉnh dậy trên giường nó, nhìn tình trạng hai đứa, quần áo rơi vãi khắp nơi, đầu tôi tưng một tiếng, mặc đồ chạy biến.
Tôi không thể nhớ lại đêm hôm đó chúng tôi vì sao mà làm ra chuyện tình một đêm, nhưng tôi không trách thằng bạn tôi. Bao nhiêu năm làm bạn với nó, tôi rất hiểu tính nó, chỉ là sau khi xảy ra chuyện, hai đứa không thể nào trở về như trước kia, nó vô cùng ân hận, còn tôi thật sự rất tiếc. Kỳ cục là tôi không có nhiều cảm giác có lỗi với chồng, chỉ nghĩ mình gặp một tai nạn.
Tôi cẩn thận ngẫm lại, vì anh là một người sống nghiêm túc nên tôi cũng rất tự giác điều chỉnh lối sống của mình, nhưng điều chỉnh quá nhiều khiến tôi sống gần như ngược lại với bản tính nên mới sớm sa vào cảnh chán ngán hôn nhân. Tôi dành thời gian cho những thú vui tôi thích, thỉnh thoảng liên lạc, cà phê cà pháo với bạn bè. Vậy mà tôi vượt qua được giai đoạn chán chồng, mọi chuyện lại bình yên.
Giải quyết được nỗi chán chồng thì tôi lại thấy ân hận chuyện một đêm kia. Tôi cũng thật chẳng hiểu tôi nữa. Tôi sẽ không bao giờ tự thú với chồng, có lẽ sẽ cố gắng bù đắp lại cho anh. Hy vọng tôi một lần nữa có thể vượt qua tâm trạng lúc này.