Ngày yêu anh, dù gia đình tôi nhất định ngăn cấm, tôi vẫn kiên quyết yêu đến cùng.
Tôi cãi lại bố mẹ, tôi phân tích cho bố mẹ hiểu, chia tay một người mình yêu là như thế nào. Mẹ tôi khóc vật vã suốt bao nhiêu ngày, mẹ tôi bảo không muốn con gái lấy chồng xa với lại, mẹ nhìn mặt người đàn ông tôi đưa về, mẹ không thấy tin tưởng. Mẹ sợ sau này tôi sẽ khổ vì cái tướng vũ phu của anh. Tôi cố gắng cãi lý rằng, anh là người đàn ông tuyệt vời, quá tuyệt vời là đằng khác. Từ ngày yêu nhau anh chưa to tiếng với tôi một lời nào. Việc gì tôi yêu cầu, anh cũng làm theo. Anh yêu và chiều tôi lắm. Mẹ tôi bảo ‘mẫu người đàn ông như thế sẽ rất chiều con khi mà họ còn tình cảm với con. Nhưng mà khi họ hết tình thì hết nghĩa luôn, con hãy nghe mẹ. Mẹ chỉ là muốn tốt cho con mà thôi’.
Tôi nói mẹ cổ hủ vì cứ xen vào chuyện tình cảm của con cái, lại còn ngăn cấm. Tôi rất kị chuyện ba mẹ cấm đoán con cái yêu ai đó. Vì tình cảm không thể gượng ép, bắt con yêu một người đàn ông mà con không có tình cảm trong khi lòng con vẫn dành cho người hiện tại thì thử hỏi, con có hạnh phúc được không. Thật ra, chuyện rất dài tập, tôi cũng có lý lẽ của tôi, mẹ cũng có lý lẽ của mẹ. Nhưng mà, thấy anh buồn khổ, tôi thật sự không đành lòng.
Anh ở tỉnh, tôi cũng ở tỉnh, cả hai lập nghiệp ở Hà Nội vì đi học xa nhà. Nhưng, ý của mẹ tôi là muốn tôi về quê lấy chồng, xin việc gần nhà. Mẹ không muốn tôi thuê trọ, sống cuộc sống khó khăn ở thành phố rồi sau này mẹ cũng không lên thường xuyên được. Tôi hiểu tấm lòng của mẹ nhưng có biết bao đứa con gái đi học, ra trường, đi làm rồi bám trụ lại Hà Nội, họ cũng lấy chồng, cũng sinh con đẻ cái và cũng thuê nhà đó thôi. Khi có điều kiện và thời cơ, chúng tôi sẽ tính chuyện nhà cửa, có gì đâu…
Thời gian đó, anh tích thêm vốn liếng cùng mấy người bạn mở công ty riêng, anh định làm giàu bằng con đường đó. (ảnh minh họa)
Mẹ tôi đi xem ở đâu đó nói là chúng tôi sau này sẽ không hạnh phúc nếu cố lấy nhau vì hai mệnh không hợp. Tôi nghĩ, các cụ bây giờ cũng lạ, sao lại tính đến chuyện bói toán rồi bắt con cái phải chia tay người yêu. Ngày xưa người ta cứ thích là lấy nhau đó, có bói toán gì đâu…
Tôi cứ tạm hoãn việc đó lại, tiếp tục tình yêu mặn nồng với người đàn ông của tôi. Tôi nói với anh rằng, tôi sẽ thuyết phục được bố mẹ, rồi nhất định hai chúng tôi sẽ cưới nhau. Anh cũng đồng ý, vì anh tin là bố mẹ rồi sẽ rất quý anh.
Thời gian đó, anh tích thêm vốn liếng cùng mấy người bạn mở công ty riêng, anh định làm giàu bằng con đường đó. Tôi cũng khuyên can anh nhiều vì sợ chưa có kinh nghiệm làm ăn sẽ khó khăn. Tôi bảo anh đừng nóng vội, hi vọng anh sẽ nghe theo lời tôi vì làm ăn bây giờ dễ thua lỗ. Nhưng anh không nghe, anh bảo tôi đàn bà không biết gì, không nên tham gia vào chuyện đó, cứ để anh kiếm tiền.
Thấy anh hùn tiền rồi vay mượn khắp nơi, tôi có chút vốn liếng cũng tích vào cho anh. Tôi đưa cho anh 2 chục triệu, với hi vọng anh sẽ vì thế mà cố gắng tu chí làm ăn. Chuyện này mẹ tôi biết, mẹ cũng nói tôi không ra gì. Mẹ bảo còn yêu nhau mà đã lấy tiền của nhau. Vốn mẹ không thích anh nên kiểu gì mẹ cũng nói được…
Thời gian sau đó, tôi buồn vì anh ít chủ động nói chuyện hay hẹn hò với tôi, toàn là tôi chủ động. Có khi thì anh từ chối nói công việc bận, mà thấy anh lúc nào cũng bận. (ảnh minh họa)
Tôi mặc kệ, cứ quyết tâm ủng hộ anh vì anh cũng quyết tâm lắm. Tô hi vọng khi anh làm giàu, anh sẽ chứng minh cho ba mẹ tôi biết, anh là người đàn ông tốt, có thể lo cho tương lai của mẹ con tôi và mẹ tôi sẽ không còn sợ cảnh thuê nhà trọ nữa.
Gần 2 năm sau, anh kiếm được chút ít, lúc này chúng tôi vẫn chưa cưới vì gia đình tôi vẫn chưa đồng ý và tôi cũng muốn để anh kiếm được tiền rồi tính cũng không muộn. Anh có vẻ khá giả sau gần hai năm theo nghề. Tiền anh kiếm được kha khá, công việc tốt lại còn có vẻ sang trọng, nhìn giống tướng sếp. Khi đó, anh cũng không nói gì chuyện đưa lại tiền cho tôi. Nhiều khi tôi nghĩ, hay anh nghĩ rằng, trước sau gì chúng tôi cũng là vợ chồng nên anh cứ để đó, sau này tiền cũng là của chúng tôi.
Anh giàu lên trông thấy, anh mua xe xịn, mua đồ xịn dùng nhưng đổi lại là, anh ít gặp tôi, ít nói chuyện, tâm sự cùng tôi hơn. Nửa năm sau, tôi giục anh chuyện cưới xin, anh cười bảo, ‘chưa có gì thì cưới làm sao được, mẹ em chắc còn yêu cầu cao hơn nữa, em cứ đợi anh’. Nghe anh nói lòng tôi hơi buồn vì có vẻ, anh không thông cảm cho mẹ tôi, anh đang có vẻ cay cú…
Thời gian sau đó, tôi buồn vì anh ít chủ động nói chuyện hay hẹn hò với tôi, toàn là tôi chủ động. Có khi thì anh từ chối nói công việc bận, mà thấy anh lúc nào cũng bận. Thông cảm là anh kinh doanh riêng không thể rảnh được nhưng anh cũng nên dành thời gian cho người yêu chứ, anh cứ như vậy tôi làm sao yên tâm.
Ngày hôm đó, tôi đến tận công ty anh vì tôi nghĩ, tôi gọi cho anh, anh sẽ lại kêu bận. Tôi đến tận nơi xem anh thế nào. Gọi cho anh thì y như rằng anh nói bận thật. Thế mà lúc sau, tôi cứ cố đợi thì thấy anh phóng xe ra ngoài, trông hớn hở lắm, như đang nói chuyện điện thoại với ai đó. Tôi gọi với theo nhưng anh mải nên không nghe thấy, tôi phóng xe theo anh.
Nghĩ lại lời mẹ nói, tôi thấy có khi đúng thật. Có khi anh là kẻ chẳng ra gì, lăng nhăng, bồ bịch, không chung tình và anh chắc chắn không mang lại được hạnh phúc cho tôi. (ảnh minh họa)
Tôi nghi là anh có việc gì giấu tôi. Và thật không thể ngờ được, anh đến đón một cô gái khác, còn mua hoa tặng cô gái này. Anh cười hớn hở, tay trong tay với cô ta và đón cô ta lên xe, hai người vi vu đi chơi. Anh là vậy sao, anh phản bội tôi thật rồi, những gì tôi lo lắng đã xảy ra và những gì mẹ tôi nói đã xảy đến.
Tôi lao đến tận chỗ anh, đứng trước mặt anh, nước mắt rưng rưng nhìn anh không nói lời nào. Anh khựng lại, nói cô gái kia đi ra chỗ khác và gọi tôi ra giải thích. Anh bảo, anh chỉ đang định chơi bời, trêu đùa cô gái này thôi chứ không phải là yêu đương gì cả. Tai tôi ù đi, tôi chẳng nghe thấy gì hết, tôi khóc như mưa, tôi buồn lắm.
Tôi cãi lại bố mẹ, quyết ủng hộ anh, còn đưa tiền cho anh làm ăn, bây giờ có tí tiền thì anh quay ra phản bội tôi. Anh còn nói là chơi bời, anh định chơi bời gì đây, đến bao giờ nữa? Tôi đâu phải là con ngốc để cho anh lợi dụng. Anh bảo muốn chứng minh cho bố mẹ tôi biết là anh có khả năng lo được cho tôi nhưng bây giờ thì thế này đây.
Nghĩ lại lời mẹ nói, tôi thấy có khi đúng thật. Có khi anh là kẻ chẳng ra gì, lăng nhăng, bồ bịch, không chung tình và anh chắc chắn không mang lại được hạnh phúc cho tôi. Vậy mà tôi mù quáng tin anh, còn mang cả tiền cho anh nữa. Quá là phũ phàng, giờ tôi phải làm sao đây?
Xem thêm tin liên quan: Trẻ em và bệnh thành tích của người lớn (Kỳ 1) Sang năm con sẽ ở nơi xứ người mẹ ạ |