Nhưng họ lại có một cuộc sống vô cùng hạnh phúc, không giống với kiểu vợ giỏi mà khinh chồng.
Lấy nhau vì duyên nợ
Yêu nhau được 2 năm thì chị đi tu nghiệp nước ngoài, anh ở nhà vẫn chờ đợi chị vì hai người đã có hẹn ước. Suốt thời gian ấy cả anh và chị đề đau khổ và buồn bã vì phải xa nhau. Nhưng anh vì nghĩ cho chị nên không muốn làm chị phiền lòng.
Chị và anh cùng học, ra trường mỗi người một việc. Anh không may mắn bằng chị vì ngoại ngữ anh không giỏi. Còn chị thì xuất sắc, nên hai người họ người cao, kẻ thấp. Chị xin được một công việc tốt ở một công ty nước ngoài vì chị nói được tiếng anh giỏi. Thế là, 'một bước lên trời', chị được cất nhắc đi tu nghiệp nước ngoài.
Sang bên đó, ban đầu chị cũng phải vất vả lắm, chị phải làm việc chăm chỉ. Và sau 2 năm chờ đợi, tưởng chị được về, anh vui mừng khôn xiết thì cong ty nói, sẽ cho chị cơ hội học thêm mấy năm nữa, học tiến sĩ, vì chị hiện đã học xong thạc sĩ. Rồi khi về, họ sẽ dành cho chị một vị trí xứng đáng, làm phó giám đốc trung tâm của họ. Vì không muốn bỏ lỡ cơ hội của chị, nên anh chấp nhận cho chị đi học vài năm nữa. Anh vẫn ở nhà đợi chị. Vì khi về, chị chắc chắn sẽ có được vị trí tốt, vậy hà cớ gì không học. Học bên nước ngoài lại có tương lai, họ cũng đầu tư cho chị về kinh tế.
Chị đi tu nghiệp và học bao năm, anh vẫn ở nhà chờ (ảnh minh họa)
Sau thời gian dài đằng đẵng, cuối cùng anh cũng chờ được chị về. Chị đã thay đổi nhiều. Chị cũng làm giám đốc của một trung tâm lớn ở công ty đó, còn anh thì vẫn là nhân viên quèn. Thật ra, anh đã xin vào một công ty môi trường và làm việc vì môi trường. Anh đã từng làm lao công một thời gian dài trước khi bước vào chốn văn phòng. Anh cũng có học nhưng anh không may mắn và tài như chị, nên chỉ dám tiến từng bước, đi từ khó khăn và con số nhỏ nhất tới con số cao hơn. Anh yêu chị, lo lắng nhiều cho tương lai của chị nhưng lại chẳng dám hé răng nửa lời về nghề nghiệp của mình. Thế nên, ngày anh và chị tính chuyện cưới xin, anh đã từ chối. Anh nói, anh không xứng với chị, chị đã là tiến sĩ, là giám đốc còn anh chỉ một tay môi trường, lao công quèn.
Chồng tự ti không dám ngẩng mặt lên nhìn vợ
Chị biết anh tự ti nên đã động viên anh nhiều. Chị nói có nhiều lý do để lấy anh. Thứ nhất là vì anh đã chờ đợi chị suốt bao năm qua, thủy chung, không lăng nhăng với ai khi chị đi xa. Thứ hai, anh chị đã có lời hẹn ước và chị còn nói, chị đã quá nhiều tuổi, anh không lấy chị coi như là đối xử ác với chị và chị cũng chẳng biết lấy ai. Nhưng điều quan trọng nhất chị muốn lấy anh chính là tình yêu, chị còn yêu anh và tình cảm đó không thay đổi.
Cuối cùng anh bằng lòng lấy chị. Nhưng cuộc sống như vậy với anh mà nói, khó khăn vô cùng. Chị đi làm, kiếm tiền rất nhiều, có địa vị và nhiều mối quan hệ. Mỗi lần họ tới nhà chơi, hỏi anh làm gì, anh đều ngại trốn tránh câu trả lời. Còn chị thì không ngần ngại nói anh làm môi trường, từng làm lao công và bây giờ cũng chỉ là một nhân viên môi trường quá bình thường, thi thoảng phải đi dọn cống rãnh, hoặc là quét đường nếu công ty có việc quan trọng, và vào những ngày lễ ở phường.
Chỉ cần biết giữ niềm tin, cả hai sẽ hạnh phúc (ảnh minh họa)
Anh lúc nào cũng cảm thấy mình hèn kém. Cái gì cần quyết định, chị cũng hỏi ý kiến của anh. Nhưng anh vẫn mãi chỉ có một câu trả lời: "Tùy em quyết, em tính sao cũng được". Anh không có một chính kiến nào, cũng không bao giờ thể hiện được bản lĩnh của người làm chồng. Anh mặc cho chị quyết mọi việc làm chị cũng buồn lòng. Khi chị nói anh làm nhân viên môi trường, anh hiểu lầm cho rằng chị khinh anh nhưng thực tình không phải vậy. Chị đang muốn anh đối diện với sự thật, không muốn anh phải tự ti, không muốn anh phải lo lắng khi người khác biết anh làm gì. Chính bản thân anh tự tạo ra rào cản ấy.
Chị đã nói chị yêu anh, nghề nghiệp không quan trọng vì hai người đã quá hiểu nhau, đâu cần phải tính toán. Lấy anh và được anh yêu, chờ đợi, chị xem đó là một vinh hạnh rồi. Chị không phàn nàn gì hết, chị yêu anh và thương anh hết lòng, chỉ có vậy thôi. Nhưng anh vẫn không dám tin, hoặc lo sợ điều gì đó.
Chị buồn vì người chồng như anh, không phải chị coi thường anh như anh nghĩ, mà chính anh đang coi thường bản thân mình. Anh cũng đâu phải là người đàn ông kém cỏi gì, điểm xuất phát của anh bằng chị, chỉ cần anh cố gắng là được.
Chị đã cố gắng vì anh rất nhiều, và sau những ngày tháng đó, cuối cùng anh cũng hiểu ra sự chân thành của chị. Anh bản lĩnh hơn, quyết đoán hơn và dù không được chức cao vọng trọng như chị, nhưng anh biết khẳng định vị trí và công việc của mình. Anh cũng không còn tự ti như trước, ai hỏi anh cũng tuyên bố hùng hồn rằng, vợ anh là tiến sĩ, là giám đốc, giống như một niềm tự hào về vợ.
Thế mới nói, con người phải có niềm tin vào chính mình. Sự tự ti và thiếu bản lĩnh là 'ông tổ' của thất bại. Trong đời sống vợ chồng, càng cần những người có bản lĩnh và vị tha, cảm thông, chia sẻ cho nhau. Đừng bao giờ nghĩ mình hèn kém hơn chồng hoặc vợ nếu như họ thật sự yêu thương mình. Đã yêu thì không toan tính chuyện hơn thua, chính sự tự ti, so bì có thể sẽ làm mất đi tất cả hạnh phúc cố gắng vun đắp bao lâu nay. Các bạn cần suy ngẫm điều đó khi quyết định kết hôn.