Cái khoảnh khắc đó, tôi có cảm giác ai đó đang bóp chẹt lấy tim mình. Nhưng tôi mím môi không khóc, lẳng lặng đặt lại tờ giấy vào vị trí cũ, vờ như không biết…
Tôi đấu tranh dữ dội suốt những ngày qua, nói đúng hơn, hơn 5 năm làm vợ anh là ngần ấy năm tôi phải sống trong dằn vặt và tranh đấu. Nhưng giờ đây, mọi thứ trở nên khó khăn hơn gấp bội khi tôi biết có một người thứ ba đã xuất hiện trong cuộc hôn nhân của mình. Vậy mà, tất cả những gì tôi có thể làm là lặng im theo dõi, tự cân nhắc mình có nên buông bỏ rồi nhường chồng cho người phụ nữ ấy hay không?
Tôi khó có con! Đó là lí do đẩy cuộc đời tôi vào bi kịch như ngày hôm nay. Tôi chưa bao giờ tuyệt vọng và ngừng cố gắng. Tôi vẫn nỗ lực mỗi ngày để hi vọng vận may đến với mình. Nhưng điều đó vẫn chưa đến với tôi, ít nhất là tới giờ. Và mọi thứ trở nên tồi tệ hơn gấp bội, khi anh dường như không còn muốn đồng hành cùng tôi nữa.
Mọi thứ trở nên khó khăn hơn gấp bội khi tôi biết có một người thứ ba đã xuất hiện trong cuộc hôn nhân của mình. (Ảnh minh họa)
Vợ chồng tôi có một cơ ngơi đáng nể, công việc bao người ước mơ. Cái tôi thấy đáng quý nhất là tình cảm vợ chồng gắn bó bao năm qua. Chúng tôi từng yêu nhau rất lâu, từng vì nhau mà cố gắng. Tôi hi sinh cho anh nhiều lắm, bởi thế anh mới có được ngày hôm nay. Vậy mà ông trời không công bằng, khi chúng tôi thành vợ chồng, tôi mãi không thể sinh cho anh một mụn con.
Những năm đầu, chúng tôi bơ đi mà sống, chúng tôi giữ cho tinh thần thoải mái nhất. Nhưng rồi dần dần, chính tôi không còn có thể thản nhiên được nữa. Tôi chạy chữa khắp nơi nhưng vẫn chưa có kết quả. Chồng luôn đồng hành bên tôi, hỗ trợ tôi…
Tôi chạy chữa khắp nơi nhưng vẫn chưa có kết quả. Chồng luôn đồng hành bên tôi, hỗ trợ tôi… (Ảnh minh họa)
Lời ra tiếng vào, những áp lực từ phía gia đình khiến vợ chồng tôi vô cùng căng thẳng. Mặc dù anh cố tỏ ra bình thường nhưng tôi biết là không phải thế. Bản thân tôi cũng giằng xé và đau khổ lắm. Tôi cứ luôn tự hỏi mình có nên giải thoát cho anh không.
Tôi đã vẫn tin vào việc chồng sẽ không bỏ rơi mình, cho tới tuần trước… khi từ chiếc áo của chồng rơi ra tờ giấy. Tôi chết lặng người khi nhìn thấy kết quả khám thai. Đứa trẻ đã được hơn 3 tháng rồi! Tôi không khờ đến mức không hiểu nổi sự tình. Tôi cắn răng ngăn không khóc bật lên thành tiếng. Không ngờ, cuối cùng thì cuộc hôn nhân của tôi cũng phải rơi vào tình huống này.
Chồng vẫn tốt, vẫn dịu dàng với tôi, đó là lí do tôi khó quyết định. Kể từ khi biết sự vụ đó, tôi vẫn im lặng vờ như không biết để tìm hướng giải quyết cho chính mình. Tôi biết, anh có làm như thế cũng là vạn bất đắc dĩ. Chồng tôi là con một, trách nhiệm của anh với gia đình rất lớn. Bản thân anh bị gây sức ép rất nhiều. Hơn nữa, anh cũng không hề phụ bạc tôi, anh vẫn tử tế với tôi đến tận bây giờ.
Chồng tôi là con một, trách nhiệm của anh với gia đình rất lớn. Bản thân anh bị gây sức ép rất nhiều. Hơn nữa, anh cũng không hề phụ bạc tôi, anh vẫn tử tế với tôi đến tận bây giờ. (Ảnh minh họa)
Nhiều người từng nói bóng gió với tôi rằng, đàn bà một khi không sinh được con, thì đừng nên ích kỉ, hãy giải thoát cho chồng. Nhưng thật lòng, tôi không muốn! Tôi không muốn mất anh, người đàn ông mà tôi yêu thương, người đàn ông mà vì anh ấy tôi đã hi sinh quá nhiều. Nếu giờ ly hôn, cuộc sống của tôi không còn ý nghĩa gì nữa cả, không con cũng chẳng còn chồng yêu thương…
Nhưng tôi luôn tự hỏi, tờ giấy hôm đó là vô tình rơi ra hay là một màn kịch anh đã dự tính cả rồi? Lẽ nào chuyện chồng tôi muốn giấu kín mà lại sơ hở như thế? Phải chăng, anh muốn để tôi biết và tự đưa ra quyết định cho mình? Phải chăng chồng tôi không muốn tôi mang tiếng bị chồng bỏ, anh làm thế để tôi tự ra đi trong cao ngạo còn anh gánh lấy trách nhiệm là kẻ ngoại tình?
Lẽ nào chuyện chồng tôi muốn giấu kín mà lại sơ hở như thế? Phải chăng, anh muốn để tôi biết và tự đưa ra quyết định cho mình? (Ảnh minh họa)
Nếu đúng đó là ý đồ của chồng tôi thì nghĩa là anh đã không còn muốn đồng hành thêm nữa. Tôi đã từng nghĩ, cùng lắm, tôi sẽ nuôi đứa bé, coi nó như con mình. Nhưng liệu, chồng tôi có muốn điều đó không, hay anh đã muốn ly hôn lắm rồi?
Tôi sợ không dám đối diện với anh, không dám đặt một câu hỏi thẳng thắn? Tôi phải làm sao đây?