Sự thật không phải là về anh mà về người phụ nữ đang ở bên cạnh anh, vợ của anh.
Câu chuyện của anh và tôi bắt đầu trong một lần tham dự tiệc sinh nhật của một người bạn. Vì cùng là bạn thân của người đó nên chúng tôi nhanh chóng quen mặt và nói chuyện. Dù anh không nói mình có gia đình rồi nhưng nhìn chiếc nhẫn cưới trên tay anh, tôi hiểu ra mọi chuyện. Người đàn ông ấy đã có vợ con, từng trải, lịch lãm và ăn nói có duyên. Có lẽ, đàn ông có vợ thường như vậy…
Ngay từ ngày đầu gặp, tôi đã thấy rất gần gũi. Có lẽ, anh hiểu tôi hơn ai hết. Tôi quan tâm anh, lo lắng cho anh, và cảm thấy muốn được nói chuyện với anh mỗi ngày. Những câu chuyện của anh cuốn hút đến mức khiến tôi có cảm giác như anh đi guốc trong bụng mình. Hiểu tâm lý phụ nữ có lẽ là một lợi thế của đàn ông có vợ.
Tôi bị anh cuốn hút đến mức đêm ăn ngày nghĩ đến anh và tôi hiểu, đó là tình yêu, một thứ tình yêu tội lỗi. Tôi chấp nhận tất cả, nghĩ ra mọi cách để quyến rũ anh nhưng mà, anh vẫn chỉ coi tôi là bạn, không bao giờ nói thích tôi hay yêu tôi. Chỉ là, anh lại luôn dành cho tôi một sự quan tâm đặc biệt. Ví như, cuối tuần nào anh cũng dành cho tôi một buổi tối để đón tôi đi chơi, cho tôi đi xem phim. Và ngày nào cũng nhắn tin cho tôi, hỏi tôi ăn cơm chưa, làm gì…
Anh còn nhớ những ngày quan trọng như sinh nhật, ngày cyeủa chị em phụ nữ và ngày đặc biệt nào đó để không quên gửi cho tôi những bức điện hoa một cách bất ngờ. Người con gái chưa từng được yêu như tôi sao lại không động lòng được? Tôi đã cứ thế yêu anh và yêu một cách mãnh liệt. Tôi thổ lộ tình cảm với anh một cách không ngại ngần và biến mình thành người con gái yêu đơn phương người có vợ.
Đi đâu tôi cũng nói với bạn bè rằng, tôi đã có người yêu và mặc định là anh. Tôi quyến rũ anh bằng những câu nói ngọt ngào, bằng những lời lả lơi và ăn mặc đẹp để khêu gợi với anh. (Ảnh minh họa)
Anh cứ ỡm ờ không từ chối tôi nhưng cũng chưa bao giờ anh lợi dụng thân xác của tôi. Có cảm giác như anh đang sợ hãi điều gì đó, hoặc cũng yêu tôi nhưng không dám tiến xa hơn, một là sợ tôi khổ, hai là sợ vợ anh. Tôi nghĩ như vậy và cứ suy tính, cho rằng, chỉ cần mình cố gắng, anh nhất định sẽ thuộc về mình…
Tôi cứ tìm mọi cách quan tâm anh, lo lắng cho anh, chiều chuộng anh, khóc lóc với anh để kéo trái tim anh ở gần tôi hơn. Tôi nói yêu anh vô vàn và chấp nhận tất cả để được ở bên cạnh anh. Gần 5 năm trời, tôi cứ hi vọng rồi lại thất vọng nhưng rồi lại có niềm tin rằng, tình yêu của tôi sẽ cho anh thấy, tôi mới là người đàn bà xứng đáng ở bên cạnh anh. Có lẽ, anh không hạnh phúc khi bên vợ nên anh chưa từng nói về vợ mình, cũng không bao giờ có ảnh của người đó trên Facebook. Tất nhiên đó là điều tôi suy diễn…
Đi đâu tôi cũng nói với bạn bè rằng, tôi đã có người yêu và mặc định là anh. Tôi quyến rũ anh bằng những câu nói ngọt ngào, bằng những lời lả lơi và ăn mặc đẹp để khêu gợi với anh. Tôi rủ anh đi nhà nghỉ, anh cũng nói cho anh thời gian. 5 năm yêu anh, chưa một lần tôi và anh đi quá giới hạn với nhau, đó là sự thật và đó cũng là nỗi đau, nỗi buồn chỉ có tôi mới hiểu. Tôi muốn buông tay nhưng lại không được vì quá yêu nên không thể xa. Còn anh cứ ỡm ờ khiến tôi không thôi hi vọng…
Khi chúng tôi sắp tiến gần đến nhau hơn bằng một cuộc hẹn đầu trong nhà nghỉ thì tôi nhận được một cuộc điện thoại của người phụ nữ lạ. Đó là vợ anh… Tôi run rẩy đến gặp chị vì biết, hôm nay sẽ là ngày định mệnh. Xong ngày hôm nay, tình yêu của tôi với anh đi đến đâu tôi cũng không biết nữa…
ôi phải đi thôi, phải từ bỏ tình yêu đơn phương dành cho người có vợ này và chấp nhận ra đi, mãi mãi ra đi… Phá vỡ một gia đình như thế, tôi mới là kẻ vô nhân đạo… (Ảnh minh họa)
Tôi đến quán cà phê gặp người phụ nữ đó và chết lặng khi nhìn thấy chị. Chị không phải người bình thường như bao người khác, chị ngồi trên một chiếc xe lăn, vẻ mặt hiền lành. Nhìn thấy tôi, chị cười nhẹ, và mời tôi ngồi. Tôi run rẩy hỏi có phải là chị, chị gật đầu. Tôi bắt đầu sợ hãi, bắt đầu sợ… Chị nhìn tôi rồi nói “Chị biết, em đang yêu anh T nhà chị. Chị hiểu khi nhìn thấy chị, em sợ như thế nào. Chị đã không định xuất hiện nhưng chị muốn nói với em, nếu thật sự em yêu thương anh ấy, là yêu thật sự, thì em hãy ở bên cạnh anh ấy. Chị sẵn sàng nhường anh ấy cho em nếu em chấp nhận yêu và cưới anh ấy. Chị hiểu, bao lâu nay, anh ấy đã chấp nhận cuộc hôn nhân này một cách miễn cưỡng và không dám bỏ chị vì thương hại chị. Nhưng chị không muốn tình yêu như vậy. Đẩy anh ấy đi rồi mà anh ấy cứ quay lại. Bây giờ, chị cảm nhận được được anh ấy đang thích em, thật sự thích em và chị muốn, em hãy giúp chị chăm sóc anh ấy suốt phần đời còn lại…”.
Chị khóc, tôi thật sự thấy xót xa trong lòng. Không hiểu tại sao lúc ấy tôi cũng khóc, cảm xúc trào dâng. Tôi thấy mình có tội, tội lớn lắm vì đã yêu người có vợ. Dù là yêu anh nhưng bây giờ tôi mới hiểu, tại sao anh luôn do dự, không dám tiến gần đến tôi suốt những ngày tháng qua… Thì ra là vì chị. Còn chị lại vì anh mà hi sinh hạnh phúc, tình yêu của mình. Chị yêu anh nhưng lại không muốn ở bên cạnh anh vì muốn trả lại tự do cho anh. Hai người họ thật sự đã là của nhau, thuộc về nhau. Tôi có tư cách nào mà chen vào gia đình của anh chị. Tôi là một kẻ không ra gì, một kẻ bỉ ổi, một kẻ không xứng đáng có được tình yêu của anh và không xứng đáng để đồng ý với chị. Chị mới là người xứng đáng làm vợ anh hơn bao giờ hết. Tôi phải đi thôi, phải từ bỏ tình yêu đơn phương dành cho người có vợ này và chấp nhận ra đi, mãi mãi ra đi… Phá vỡ một gia đình như thế, tôi mới là kẻ vô nhân đạo…