"Bạn không biết lúc bạn không ở nhà, bàn ăn của bố mẹ đơn giản như thế nào đâu."
#1
Lần đầu tiên mẹ tôi gửi tin nhắn điện thoại cho tôi là vào 10 giờ tối ngày 6/6/2011, khi ấy phòng mẹ cách phòng tôi một bức tường. Nội dung chỉ vỏn vẹn 6 chữ: “Con trai, cố thi tốt nhé!”
#2
Khi tôi kể cho bố về chuyện mình có bạn trai, bố chẳng hỏi gì ngoài câu: "Bạn trai con cao bao nhiêu?". Tôi đáp: "1m83 ạ". Bố lại không nói gì mà đi mất. Lúc tôi gần chuẩn bị ngủ, thì nghe được tiếng bố mẹ nói chuyện với nhau ở phòng ngủ, bố bảo rằng: "Kiếm cái thằng cao như thế, nhỡ nó bắt nạt con gái mình tôi đánh không lại nó thì biết làm sao!". Lúc ấy tôi liền rơi nước mắt.
#3
Lúc tôi học đại học, bố mẹ tiễn tôi đến trường. Khi vẫn chưa tạm biệt hẳn thì vành mắt bố tôi đã hoen đỏ, còn mẹ tôi nước mắt như mưa. Khi đó trong lòng tôi buồn bã vô cùng, chỉ muốn thu dọn hành lý về nhà cùng với bố mẹ thôi!
#4
Cuộc phẫu thuật vào năm ngoái, tôi ốm đi 5 kg, bố tôi ốm đến 10 kg. Sau khi thuốc tê tan hết, tôi đau đến nỗi nắm chặt ga giường khóc không nên lời, mẹ ngồi cạnh bên lại òa khóc thật to, nói rằng chỉ muốn chịu đau thay tôi. Sau này tôi mới biết, khi tôi ở bệnh viện không ăn không uống gì, bố mẹ ở khách sạn dưới lầu cũng nuốt không trôi cơm. Bố sợ tôi sẽ mắc phải căn bệnh nào khác sau lần này nữa nhưng vẫn nói: "Bố vẫn còn có thể chăm sóc con như này là sự may mắn của đời bố". Phút giây đó nước mắt tôi rơi như mưa. Sau 20 năm sống trên đời tôi mới biết được rằng, trên thế gian này chỉ có bố mẹ là yêu thương mình như mạng sống thôi!
#5
“Ăn nhiều đồ bổ vào, ăn nhiều rau vào, đừng có ăn uống linh tinh bên ngoài, uống nhiều nước trái cây, muốn ăn gì thì mua nấy, không có tiền thì bảo bố bố đưa, nhớ lo giữ sức khỏe đừng để bị cảm, ráng học hành vào...”.
#6
Chỉ có những lúc thiếu tiền tôi mới nhớ đến chuyện gọi điện thoại cho bố mẹ mà thôi. Nhưng mỗi khi gọi về bố mẹ đều rất vui vẻ nhận điện thoại, còn phấn khởi nói với tôi rằng đã đợi được bao nhiêu ngày rồi? (Bố mẹ có thể nói ra con số ngày tháng chuẩn xác nữa cơ). Lúc đó, tôi đều không thể nói ra được câu xin tiền. Sau một hồi nghe lời dặn dò của bố mẹ, tôi bèn nghĩ để lần sau mở miệng xin cũng được. Kết quả ngày hôm sau là thẻ đã tự động được nhập tiền vào rồi. Lần nào cũng thế, bố mẹ đều hiểu rõ con như lòng bàn tay. Nói đến đây cảm thấy hổ thẹn vô cùng!
#7
Hồi cấp 2 thần tượng của tôi là Châu Kiệt Luân, khi ấy cuốn tập nào của tôi cũng viết đầy tên "Châu Kiệt Luân" cả. Có lần bố tôi lật xem những quyển tập này rồi mắt như ngấn lệ, ngữ khí nặng nề mà bảo tôi rằng: "Con à, nếu như về chuyện sách vở học hành, thiếu thì bố đưa tiền cho mua, không cần phải cuốn nào cũng mượn Châu Kiệt Luân như thế đâu".
#8
Năm 14 tuổi, do còn nhỏ dại chưa hiểu chuyện, tôi từng bỏ nhà đi. Bố mẹ như muốn lật tung cả thế giới này để tìm tôi. Bố còn suýt chút bị tai nạn nữa. Mẹ thì quyết định một mình đi tìm tôi, chưa tìm được sẽ không về nhà. Sau đó khi bố mẹ tìm được tôi, không hề đánh mắng gì, mà chỉ ôm thật chặt, vừa khóc vừa nói: "Đừng có làm những chuyện ngốc nghếch này nữa nhé con". Từ trước đến giờ tôi vẫn luôn muốn nói tiếng "Con yêu bố mẹ lắm" với họ, nhưng lần nào lời đến môi cũng như bị kẹt lại không nói ra được. Nhưng sau này nhất định sẽ không để cho bố mẹ lo lắng và buồn phiền vì mình nữa.
#9
“Con của tôi, chỉ mỗi tôi mới có quyền đánh nó thôi!”
#10
Bố mẹ tôi ly hôn sớm, từ bé đến lớn tôi đều sống cùng bà nội, cũng khá là ít khi gặp bố nên tình cảm đôi bên khá nhạt. Ngày tôi lên Đại học, bố đến ga tàu hỏa tiễn tôi, trên đường đi bố không nói một lời nào cả, mãi cho đến khi chuyến tàu bắt đầu lăn bánh, bố mới vừa chạy theo vừa thét cái gì đó và khóc rất dữ dội. Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bố khóc, nhưng tôi chỉ có thể nhìn như thế mà thôi, trong lòng vẫn nghĩ cuối cùng cũng có thể rời xa khỏi cái nhà này. Sau này bà nội nói cho tôi biết, câu mà bố nói chính là: “Xin lỗi, bố xin lỗi con”.
#11
Bạn không biết lúc bạn không ở nhà, bàn ăn của bố mẹ nó đơn giản như thế nào đâu.
#12
Hồi năm nhất đại học, tôi đi học xa nhà. Lúc đó mới khai giảng không lâu, có lần bố tôi uống say đã gọi điện thoại cho tôi nói: "Con yêu à, bây giờ bố vẫn tưởng là con vẫn còn ở nhà, mỗi lần vừa về nhà cứ thường gọi tên con theo thói quen, kết quả phát hiện con đã không còn ở nhà nữa rồi". Tôi đã lớn đến ngần này nhưng đó là lần đầu tiên nghe bố gọi mình là "con yêu".
#13
Bỗng dưng nhớ đến hồi tôi còn bé, mẹ thường mua một bát mì thịt bò cho tôi ăn. Tôi hay hỏi: "Mẹ ơi, sao mẹ chỉ mua có một bát thế?". Mẹ tôi thường bảo rằng: "Mẹ không đói". Nhưng sau khi đợi tôi ăn xong rồi, mẹ mới cầm bát của tôi mà nói rằng: "Để mẹ nếm thử xem nước mì có vị gì nhé", sau đó mẹ uống hết cả nước mì trong bát của tôi.
#14
Mẹ cười nói với tôi rằng: "Mẹ không già thì làm sao con lớn lên được chứ?"
#15
Ngày khai giảng đầu tiên của tôi, chuyến xe sẽ lăn bánh vào lúc 8 giờ 40 phút, mà bố tôi 8 giờ đã phải có mặt ở chỗ làm, bố liền nói với công ty để về tiễn tôi ra trạm xe. Tôi bảo bố là không cần đâu, mình tự đi là được rồi. Nhưng sau khi đưa vé lên xe, tôi tình cờ quay đầu lại thì nhìn thấy bố. Tôi hỏi: "Sao bố lại đến đây?". Bố trả lời: "Bố chỉ muốn xem xem con đã lên xe chưa thôi".
#16
Hồi tôi học cấp 3, khu đường ấy vẫn chưa được gắn đèn đường. Mỗi tối sau khi học về, từ xa tôi đều có thể nhìn thấy ánh đèn be bé nơi cửa nhà mình. Đó chính là mẹ tôi mỗi đêm bà bật đèn pin đợi tôi về, bất kể là ngày giá rét hay trời oi bức, mẹ vẫn đợi tôi. Tôi biết, đây chính là tình yêu của mẹ, cả đời này đều lo lắng cho con.
#17
Lần nào ăn cá bố cũng bảo bố chỉ thích ăn đầu thôi.
#18
Hồi cấp 3, lúc đó trên đường chưa có đèn đường đâu. Mỗi ngày sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối, tôi đều có thể nhìn thấy ánh đèn yếu ớt cách tôi không xa kia, đó là mẹ tôi bật đèn pin đang đứng đợi tôi, bất kể mùa đông lạnh giá hay mùa hè nóng bức. Tôi biết đó là tình yêu của mẹ, cả đời đều lo lắng vì tôi.
#19
Lúc tôi tốt nghiệp cấp 3, lớp có quay video, nén vào CD. Sau đó tôi đi học đại học, lúc nghỉ hè về nhà, mẹ nói với tôi: "lúc con đi học, bố mẹ ở nhà nhớ con toàn mang cái CD này ra xem, con đi mấy tháng nay, bố mẹ chả nhìn thấy con, bố con xem cái CD này 3 lần rồi (mỗi lần 1 tiếng, mà tôi xuất hiện có vài lần)". Bố mẹ không biết sử dụng điện thoại, cũng không biết lên mạng. Lúc đó mắt tôi đỏ hết lên rồi.
#20
Hôm cưới, bố cầm tay chồng tôi nói "Bố giao tim gan bảo bối bố nuôi hai mươi mấy năm, thương hai mươi mấy năm cho con. Từ trước đến giờ bố chưa từng đánh nó, chưa từng to tiếng với nó. Sức khỏe nó không tốt, sau này giao cho con chăm sóc đấy". Hơn nữa bố còn thực sự khom người nói "Xin nhờ con đấy". Lúc đó tôi đã không cầm được nước mắt.
#21
Vì là con gái một nên bố luôn thương yêu hết mực. Hồi xưa đi học bị chúng nó cô lập, em 1 mình chịu đựng suốt 3 năm. Về sau bị bố biết được. Mẹ bảo với em "Cho đến bây giờ mẹ chỉ nhìn thấy bố con khóc đúng 2 lần. 1 lần là lúc ông nội con mất. 1 lần lúc biết con gái mình ở trường bị cô lập, bắt nạt lại không dám về nhà nói. Bố cứ ngồi trên sofa nói không biết 3 năm qua con gái đã phải sống như nào" Lúc đấy tôi đã khóc như mưa, người luôn nghiêm khắc với tôi hóa ra lại yêu tôi như vậy.
#22
Cãi nhau với em trai, nó bảo "Cái đồ không ai thèm, cút ra khỏi nhà tôi đi". Mùa đông lạnh giá, dép không đi, tiền không mang, cứ thế chạy đi, ngủ ở ngoài bến xe 1 đêm, tỉnh dậy thấy bố mẹ đang ở bên mắt đỏ hết lên rồi. Vừa về đến cửa, bố buông tay tôi ra, bước nhanh lại chỗ thằng em rồi quát nó: "Bố biết chị sớm hơn mày, sau này mày nói mấy lời hỗn láo như thế thì mày cút ra khỏi nhà bố". Tôi là con nuôi của bố mẹ, sau này nhất định sẽ báo đáp họ thật nhiều.