Tôi vừa xách túi đồ ăn lên tay thì mẹ anh về đến sân. Bà đeo khẩu trang kín mặt nhưng nhìn mái tóc muối tiêu rối bù kia mà tôi thấy quen thuộc vô cùng.
Cách đây hai tuần, tôi và Thắng lên kế hoạch về ra mắt gia đình anh. Chúng tôi yêu nhau được 5 tháng rồi, tình cảm rất nghiêm túc. Tôi thật lòng muốn xác định chuyện tương lai xa xôi với Thắng.
Hôm đó anh dự định sẽ đến đón tôi nhưng phút cuối thì sếp lại gọi đi có chút việc. Thắng bảo tôi tự đến gần khu nhà anh, xong việc anh sẽ ra đón tôi vào nhà.
Lúc tôi đến địa điểm hẹn cách nhà Thắng khoảng 1 cây số số thì anh vẫn chưa xong việc. Thắng không có nhà, tôi vào nhà anh một mình cũng không ổn. Ngồi ở quán cà phê thì chán, nên tôi sẽ vào chợ dân sinh gần đó mua chút rau rưa, thịt cá. Để vào nhà anh trổ tài nấu nướng, ghi điểm với bố mẹ Thắng và em trai anh.
Chúng tôi yêu nhau được 5 tháng rồi, tình cảm rất nghiêm túc. (Ảnh minh họa)
Thấy một bác bán rau có mẹt rau tươi non, nhìn có vẻ của nhà trồng ra nên tôi sà xuống mua. Bác ấy đòi 15 nghìn một mớ, tôi thấy quá đắt nên mặc cả xuống còn 8 nghìn. Tôi vừa dứt lời, bác ấy lập tức nhảy đổng lên chửi tôi muốn ăn cướp công sức trồng trọt của bác ấy. Chỉ thẳng mặt tôi mắng xơi xơi bảo rằng trần đời không thấy ai trẻ tuổi mà keo kiệt như tôi.
Lớn bằng từng này, tôi chưa gặp ai đanh đá ghê gớm như bác ấy. Không nói lý lẽ gì cả, chỉ muốn chửi mắng đánh phủ đầu người khác. Cứ cho như tôi trả hơi rẻ thì bác ấy có thể đòi lên 10k, 12k cơ mà!
- Bác đúng là nực cười, trẻ tuổi thì liên quan gì tới keo kiệt với hoang phí. Cháu chỉ mua theo đúng giá thị trường, là bác bán đắt, muốn cướp tiền trong ví người khác thì đúng hơn!
- A, cái con ranh này hỗn nhỉ. Tao bằng tuổi bố mẹ mày đấy, mày ăn nói với tao như thế à?
- Người lớn muốn được thế hệ sau tôn trọng thì bản thân mình phải đáng kính đã. Bác chửi người khác không kịp vuốt mặt thì đòi người khác tôn trọng làm sao được? May bác không phải mẹ chồng cháu, chứ vớ được bà mẹ chồng như bác thì đúng là bất hạnh cả đời!
Nói xong tôi đi luôn chẳng thèm cãi vã với bác ấy nữa. Tôi ra góc chợ khác, nhanh chóng mua được rau củ và thịt cá mình cần. Vừa hay Thắng cũng gọi điện, tôi ra ngoài hội ngộ với anh rồi được anh dẫn về nhà.
Lúc chúng tôi về đến nhà thì chỉ có bố và em trai anh, còn mẹ Thắng đã đi chợ. Ngồi nói chuyện được một lát, tôi định đứng dậy xách nguyên liệu nấu ăn vào bếp chuẩn bị trước. Đợi mẹ Thắng về thì đến trưa trật ra mất.
Bác ấy cười khẩy một cái rồi nói đúng hai chữ “không tiễn” sau đó bỏ vào phòng riêng. (Ảnh minh họa)
Tôi vừa xách túi đồ ăn lên tay thì mẹ anh về đến sân. Bà đeo khẩu trang kín mặt nhưng nhìn mái tóc muối tiêu rối bù kia mà tôi thấy quen thuộc vô cùng. Trong lòng rùng mình sợ hãi, đến khi mẹ anh bỏ khẩu trang ra chết lặng. Mẹ Thắng chính là bà bán rau mà tôi vừa cãi tay đôi, khiến đối phương phải nghẹn lời không nói được câu nào!
Tôi run rẩy đánh rơi cả túi đồ ăn xuống đất, vương vãi ra sàn nhà. Mẹ Thắng nhanh chóng nhận ra tôi. Bác ấy cười khẩy một cái rồi nói đúng hai chữ “không tiễn” sau đó bỏ vào phòng riêng. Tôi đành phải kể sơ qua chuyện với bạn trai. Anh thở dài đưa tôi về luôn, chuyện đã đến mức đó thì còn ăn uống với ra mắt gì nữa.
Từ hôm đó đến nay tôi và Thắng vẫn liên lạc nhưng anh bảo mẹ anh kiên quyết lắm. Bà nói cả đời này sẽ không chấp nhận tôi làm con dâu. Tôi hối hận quá, giá kể lúc ấy ở chợ biết kiềm chế hơn thì mọi thứ đã không đến nông nỗi này. Phải làm thế nào để mẹ Thắng tha thứ cho tôi?