2 con trai đang khỏe mạnh bỗng 'hóa tượng', người mẹ nói một câu khiến bao người bật khóc

Ngày 19/05/2019 06:00 AM (GMT+7)

Cả hai con trai của chị Duyến đều đã “trưởng thành” nhưng dần yếu và chỉ ngồi một chỗ, không thể đi lại được như trước kia.

Sau 2 năm, chúng tôi về lại thôn Xuân Nguyên, xã Xuân Trúc (Ân Thi – Hưng Yên) thăm gia đình chị Nguyễn Thị Duyến (39 tuổi) – người mẹ có 2 con trai mắc căn bệnh lạ “hóa tượng”.

Căn nhà gác 2 tầng vẫn chưa vôi ve, để lộ từng mảng rêu xanh. Trong sân bừa bộn vỏ bao cám cò, rau chuối cho lợn ăn vứt ngổn ngang và quần áo đông hè chăng đầy dây. “Vợ chồng cô ấy vừa xây xong cái nhà cũng là lúc phát hiện 2 đứa nhỏ mắc bệnh lạ. Từ đó đến giờ, họ quần quật làm lụng kiếm tiền chạy chữa cho con nhưng chẳng ăn thua”, bà Long – người hàng xóm thở dài.

“Bác sĩ bảo thằng Thịnh nhẹ hơn nên vẫn có hi vọng, còn Thi…”

Thấy chúng tôi dừng xe trước sân, chị Duyến từ trong nhà vội vã chạy ra đon đả: “Cô tìm có khó không? Biết cô đến, tôi phải tranh thủ đi phun thuốc sâu thuê cho người ta vào lúc 12h. Mấy mẹ con cũng vừa mới ăn cơm trưa xong”.

“Ra đồng giữa cái nắng gắt, chị không mệt hay sợ bị cảm sao?”, chúng tôi hỏi. Chị liền đáp bằng cái giọng đặc quê Hưng Yên: “Mệt cũng mệt nhưng để có 200 nghìn thì tôi  chịu khổ một chút cũng không sao. Số tiền đó đủ để 4 mẹ con mua cái ăn cả tuần cô ạ”.

Vừa dứt lời, chị Duyến tiếp tục câu chuyện về 2 đứa con trai mắc căn bệnh lạ trong suốt 2 năm qua. Chị kể vài tháng trở lại đây, nhờ một người quen giới thiệu, chị đã tìm được phòng tập vật lý trị liệu ở Hà Nội cho con trai thứ 2 – Vũ Thanh Thịnh (14 tuổi).

“Bác sĩ bảo thằng Thịnh bệnh nhẹ hơn nên vẫn có hi vọng, còn Thi (19 tuổi – con trai lớn) chân tay cứng đờ điều trị cũng không mấy khả quan. Giá như tôi biết đến tập vật lý trị liệu sớm hơn thì thằng Thi đã không thiệt thòi như bây giờ”, người mẹ bật khóc.

2 con trai đang khỏe mạnh bỗng amp;#39;hóa tượngamp;#39;, người mẹ nói một câu khiến bao người bật khóc - 1

Vũ Thanh Thi (19 tuổi) hiện đã cứng đờ chân tay.

Mỗi tuần, chị Duyến tranh thủ đưa Thịnh lên thủ đô châm cứu và tập vật lý trị liệu một lần. Ban đầu chị tự chở con trai đi bằng xe máy để tiết kiệm vài trăm nghìn. Tuy nhiên Thịnh không đủ sức khỏe để có thể ngồi xe quá lâu mà không có người đỡ đằng sau. Vì thế chị đành “cắn răng” bỏ ra 500 nghìn thuê xe taxi đưa con đến phòng khám.

“Người ta nể tình hàng xóm nên lấy của hai mẹ con tôi 500 nghìn, chở cả đi lẫn về. Tôi xót tiền nhưng nhìn thấy con tiến bộ, có thể đứng và đi được quãng đường dài mà vui lòng. Bác sĩ nói nếu kiên trì tập trị liệu khoảng 2-3 năm, chân tay thằng Thịnh sẽ không co cứng như thằng Thi”, chị Duyến tâm sự.

Nhắc đến Thi, chị Duyến bỗng trùng đôi mắt rồi thở dài. Có lẽ chị đang nhớ lại những ngày đầu con trai phát bệnh. Chị kể: “Hồi học lớp 3, thi thoảng về nhà, tôi thấy đầu gối nó trầy xước, quần áo lấm bẩn lại hay đi nhón chân nên mắng. Nó bảo quần rộng vướng chân hoặc chân vướng dép bị ngã. Sau này, tôi mới biết con không kể triệu chứng của bệnh lạ và cắn răng chịu đựng nỗi đau”.

Sau trăm lần thấy con ngã, hai chân teo dần, vợ chồng chị Duyến đã đưa Thi lên Bệnh viện Nhi Trung ương thăm khám. Bác sĩ kết luận em mắc bệnh loạn dưỡng cơ Duchene (căn bệnh di truyền vô cùng nguy hiểm trên thế giới – PV) không thuốc chữa.

Những tưởng sóng gió đến với người đàn bà lam lũ chừng ấy là đủ. Ngờ đâu, khi đứa con trai thứ 2 bắt đầu đi nhón chân, chị đã chết lặng người nhưng vẫn hi vọng không phải vậy! “Cầm trên tay tờ kết quả chẩn đoán thằng Thịnh mắc bệnh loạn dưỡng cơ Duchene. Tôi ngỡ trời đất sụp đổ, hai mắt hoa dần dần”, chị nhớ lại.

2 con trai đang khỏe mạnh bỗng amp;#39;hóa tượngamp;#39;, người mẹ nói một câu khiến bao người bật khóc - 2

Bức hình 4 mẹ con chị Duyến chụp cách đây 5 năm - trước khi Thịnh và Thi cứng đờ chân tay.

Ước mong có đủ sức khỏe để đi cùng các con đến hết cuộc đời

Hiện tại Vũ Thanh Thi đã tròn 19 tuổi và nghỉ học từ lâu. So với trước kia, Thi yếu hơn, chỉ ngồi một chỗ và không thể đi lại được. Thậm chí đến chuyện vệ sinh cá nhân hay tắm rửa, chị Duyến cũng phải giúp đỡ con.

“2 năm trước, con vẫn có thể bám vào tường lần những bước đi và làm được những chuyện riêng của bản thân hoặc tự cầm đũa ăn cơm. Giờ con không thể tự làm được, cần phải có sự trợ giúp của tôi. Hôm nào tôi đi làm đồng về muộn, nó buồn đi vệ sinh cũng cố chịu nhịn, chứ không thể tự bò ra toilet được”, chị Duyến nói.

Còn Vũ Thanh Thịnh “ổn định” hơn anh trai, hiện đang học lớp 8. Hàng ngày, em vẫn chăm chỉ cùng các bạn đến trường học cái chữ, trừ những ngày trái gió trở trời chân tay đau nhức. Chị Duyến bảo vì phát hiện và điều trị bệnh sớm nên Thịnh khỏe hơn Thi. Em  đi được một quãng đường dài, tự tắm rửa và cầm vững cây bút. Dù vậy chị không biết con trai có thể theo học hết cấp II hay không?

2 con trai đang khỏe mạnh bỗng amp;#39;hóa tượngamp;#39;, người mẹ nói một câu khiến bao người bật khóc - 3

So với trước kia, Thi yếu hơn, chỉ ngồi một chỗ và không thể đi lại được.

“Tôi chỉ mong thằng Thịnh học hết lớp 9, có cái bằng đăng ký học nghề tin học. Lúc đó nó có công việc kiếm tiền nuôi bản thân. Hôm trước tôi đi hỏi mấy cô ở trung tâm dạy nghề khuyết tật trên Hà Nội, họ bảo nó còn nhỏ quá, phải đợi thêm vài năm nữa. Thằng Thi thừa tuổi nhưng chân tay giờ chẳng cử động được, học làm sao nổi”, chị Duyến buồn rầu.

Người mẹ cũng cho biết thêm, chị thường xuyên phải thức đêm xoa bóp cho hai đứa con đỡ buồn mỏi chân tay. Có hôm đi làm về mệt và muốn ngủ, chị không dám chợp mắt vì sợ các con nhức mỏi, đau đớn quá không chịu được.

Một tay làm lụng, chăm sóc cho 2 đứa con trai bệnh tật và con gái đang học cấp I nhưng chị Duyến chưa bao giờ cảm thấy chán nản hay chùn bước. Bởi chị biết chị là trụ cột, chỗ dựa chính của các con. Nếu như chị buông bỏ tất cả, con sẽ không có ai quan tâm và dạy bảo.

“Chồng tôi làm bốc vác ở cảng Quảng Ninh quanh năm, chắt chiu từng đồng gửi về lo thuốc thang cho 2 thằng. Thi thoảng anh mới có thời gian về nghỉ vài ba ngày rồi lại đi ngay. Vì thế anh không biết chăm sóc tụi nhỏ như thế nào, bảo bóp chân tay cho con nhưng lại làm chúng đau đớn hơn.

Tôi ở nhà cấy 2 mẫu ruộng và nhận phun thuốc sâu cho người ta. Ngày nhàn rỗi, tôi đi gom rác thuê cho người dân trong làng. Nhiều người bảo làm ít thôi không ngã bệnh, tôi chỉ biết cười trừ. Tôi cũng sợ chết lắm chứ… nhưng cuộc sống mà. Tôi phải lao động thì các con mới có thuốc uống, có cái ăn cái mặc”, chị tâm sự.

Khi chúng tôi nhắc đến ước mơ, chị Duyến nhoẻn miệng cười. Chị cho biết chưa bao giờ chị dám nghĩ các con sẽ khỏe mạnh như những đứa trẻ trong xóm vì sẽ chẳng bao giờ thành hiện thực. Do đó, chị luôn mong có đủ sức khỏe để đi cùng các con đến cuối cuộc đời.

Mọi sự giúp đỡ của quý độc giả đến hoàn cảnh của hai em Vũ Thanh Thi – Vũ Thanh Thịnh xin vui lòng liên hệ chị Duyến – Mẹ của hai em, SĐT: 035.998.9129

Hoặc thông qua tài khoản Ngân hàng SHB, STK: 1006204207, chi nhánh Quảng Ninh

Chủ tài khoản Vũ Văn Điệp (Chú ruột của Thi và Thịnh).

Xin chân thành cảm ơn.

Con trai vừa cất tiếng khóc chào đời, người mẹ trẻ chết lặng khi nghe bác sĩ nói một câu
Dẫu biết ước mơ có đôi mắt cho con còn rất xa vời, nhưng từ trong sâu thẳm trái tim, chị Yến luôn khát khao con được ngắm nhìn vạn vật xung quanh như...
Hồng Ngọc
Nguồn: [Tên nguồn]

Tin liên quan

Tin bài cùng chủ đề Những câu chuyện cảm động