Ngày hôm nay vẫn chỉ có mình tôi cô độc trên sân ga nhộn nhịp người qua lại.
Sau một kỳ nghỉ dài, ngày hôm nay tôi lại tiếp tục một chuyến đi xa. Tôi biết, đây không phải chuyến đi xa đầu tiên mà chắc chắn nó cũng chẳng phải là lần trở về và ra đi cuối cùng, nhưng chẳng hiểu sao lòng tôi vẫn không thể thôi cảm thấy buồn. Cảm giác cô đơn bủa vây tâm hồn tôi từ khắp mọi phía. Tôi sắp sửa đi đây, bởi vì dù có ở lại thì cũng đã quá muộn cho một cuộc tình.
Giống như bao nhiêu lần ra đi trước, lần này cũng vẫn chỉ có mình tôi độc bước mà thôi. Bất chợt tôi tự thấy trong lòng trào lên những nỗi niềm thật khó tả, gọi là buồn cũng được, gọi là đau cũng được, mà nếu gọi tên nó bằng hai từ cay đắng hoặc xót xa thì cũng chẳng sai. Bao nhiêu thứ cảm giác cứ xen lẫn nhau mà không theo bất cứ trật tự nào khiến cho trí óc tôi cũng trở nên hỗn loạn. Tôi biết cuối cùng rồi mình cũng phải đi, nhưng vẫn cứ lừng khừng muốn nán lại, thêm một chút nữa thôi, biết đâu chừng sẽ có phép màu kỳ diệu nào đó xảy ra đối với mình.
Biết đâu giống như trong một bộ phim Hàn Quốc nào đó mà tôi đã xem, đột nhiên nhân vật nữ chính xuất hiện với hai hàng lệ tuôn dài và chạy lại ôm chầm lấy nhân vật nam chính. Rồi tiếng thì thầm của nàng sẽ hòa cùng với những tiếng khóc nức nở, rằng: “Em xin lỗi, em vẫn còn yêu anh rất nhiều!”. Mới nghĩ đến đây thôi mà tôi đã tự thấy bản thân mình sao quá khờ khạo, thực tế phũ phàng là thế mà tại sao tôi lại có thể liên tưởng đến một bộ phim tình cảm lãng mạn kiểu Hàn?
Sao em chẳng kiên nhẫn đợi ngày tôi về? (Ảnh minh họa)
Tôi đưa bàn tay lên vỗ mạnh vào trán, tỉnh lại đi tôi hỡi, đừng tự dìm mình vào những hy vọng viển vông để rồi lại tự làm đau chính mình. Tôi ngu ngốc quá nhỉ, chẳng trách sao em lại dễ dàng rũ bỏ một cách chẳng hề thương tiếc như đã từng. Giá mà tôi cũng giống như bao nhiêu người đàn ông khác ngoài kia, chỉ cần sống thực tế hơn một chút nữa, hèn hạ và đểu cáng hơn một chút nữa thì có lẽ ngày hôm nay mọi chuyện đã chẳng diễn biến theo hướng này. Giá mà ngày đó tôi cũng theo lời khuyên của cậu bạn thân, trước chuyến đi xa ràng buộc em bằng sự cam kết ngầm của xác thịt, bằng cách tước đi sự trinh nguyên của cả đời người con gái thì biết đâu chừng hôm nay em vẫn thuộc về tôi?!
Tôi bật cười cho những suy nghĩ ấu trĩ vừa xuất hiện trong đầu mình, một nụ cười vừa chua chát, lại vừa cay cay, đắng đắng. Từ bao giờ mà tôi lại đốn mạt ngay cả trong suy nghĩ như thế, từ bao giờ tôi lại mang cảm giác hoài nghi với tất cả mọi điều của cuộc sống này?! Tình yêu là gì mà sao lại có thể khiến đầu óc tôi trở nên mụ mị như thế?! Em là gì mà sao lại có thể khiến tim tôi trở nên đau đớn đến mức này?!
Tôi đã yêu em bằng cả trái tim mình, tôi đã yêu em nhiều đến như thế nào thì chỉ có một mình em là người hiểu nhất. Tại sao tôi phải bỏ bao nhiêu thời gian và công sức để rời quê hương đi gây dựng sự nghiệp, chẳng phải vì em, chẳng phải vì tương lai của hai chúng ta thì còn có thể vì điều gì nữa hỡi em?! Em đã đợi được từng ấy năm, vậy mà tại sao không cố gắng thêm chút nữa, chỉ cần thêm một chút nữa thôi nhưng tại sao em lại nỡ vội vàng nắm tay người khác khi tôi còn chưa kịp quay trở về để giờ mình tôi cô đơn?! Em đã đặt niềm tin vào tôi, nhưng tiếc rằng đó lại là một thứ niềm tin nửa vời, không trọn vẹn nên Giờ đây khi tôi phát hiện ra điều ấy thì mọi thứ đã quá muộn màng.
Tôi đã để tuột mất em rồi... (Ảnh minh họa)
Trong những phút giây không tỉnh táo, tôi soạn cho em một tin nhắn cuối cùng, cũng chẳng biết đó là dòng tin mang ý nghĩa thông báo rằng mình sắp đi xa, hay là tôi đang gửi đi một tia hy vọng mong manh rằng ngay lập tức sẽ xuất hiện một tin nhắn trả lời với nội dung níu kéo mình ở lại. Tôi ngồi trầm ngâm, tay nắm chặt chiếc điện thoại, nhưng năm phút, mười phút, rồi ba mươi phút trôi qua…, màn hình điện thoại vẫn tối om, không hề có bất kỳ một tin nhắn nào được gửi đến.
Ngày xưa khi còn yêu nhau em cũng chưa một lần đi tiễn tôi, bởi vì em bảo rằng rất sợ cảm giác chia xa của người đi, kẻ ở, nhưng bù lại, em gửi cho tôi rất nhiều dòng tin nhắn và những cuộc điện thoại dặn dò. Ngày hôm nay cũng chỉ có một mình tôi cô độc trên sân ga nhộn nhịp bao nhiêu người qua lại, vẫn không có em bên cạnh, nhưng so với những lần ra đi trước thì lần này thật khác biệt, có những cảm giác khó chịu đến mức thê thảm mà tôi chưa từng gặp bao giờ. Sau một tiếng thở rất dài, tôi đứng bật dậy, với tay lấy chiếc vali hành lý và bước đi. Tôi phải đi đây em ạ, đã để tuột mất em rồi vậy nên tôi chỉ còn cách phấn đấu thật tốt cho sự nghiệp của mình.
Lê Chiến (Hà Nội)