Vợ anh ngồi trước mặt Thùy Lan, người đàn bà đó bình tĩnh đến lạ thường trước kẻ cướp chồng mình. Thậm chí, kết thúc cuộc gặp gỡ, chị ấy còn cầu xin Lan: “Nếu được, xin em lấy chồng chị đi”.
2h chiều, Lan đứng ngồi không yên sau lời hứa với người đàn bà ấy. Cô không biết có nên nhờ ai đó đi cùng hoặc thông báo cho bạn bè để cứu nguy, phòng khi bị đánh ghen. Cái cảnh tượng này nào có gì lạ. Một khi đã chấp nhận yêu người có vợ, nghĩa là chấp nhận một ngày nào đó bị “ngứa ghẻ đòn ghen”. Thế nhưng ở cái tuổi 22 – Lan vẫn quá sợ để đối diện với một người đàn bà đang điên lên vì tình. Cô co rúm người lại khi hình dung cảnh sẽ bị chị ta đánh cho tới tấp và những lời xì xào từ người xung quanh: “Đồ đàn bà cướp chồng, bị đánh cho là phải”.
Đã không biết bao nhiêu đêm Lan giật mình tỉnh giấc khi mơ thấy cảnh bị đánh ghen. Cô khóc như mưa và cảm thấy tội lỗi khi dấn thân vào mối quan hệ ngang trái này. Điều tồi tệ là ở chỗ, anh – người đàn ông có vợ chứ không phải bất cứ ai khác đã làm lành vết thương lòng mà cô phải trải qua sau một lần bị phản bội. Cô chẳng có cách nào để dứt ra khỏi anh. Vì thế, cô cứ nhắm một mắt, mở một mắt để yêu dù biết mình đang đóng vai ác trong một vở bi kịch.
Một khi đã chấp nhận yêu người có vợ, nghĩa là chấp nhận một ngày nào đó bị “ngứa ghẻ đòn ghen”. (Ảnh minh họa)
Để bên anh, Thùy Lan thậm chí còn cãi lời mẹ mình khi bà biết cô đang yêu người có vợ. Cũng đến cả năm nay bà không thèm liên lạc với Thùy Lan vì không muốn nhận đứa con “hồ ly tinh cướp chồng”. Người ta nói cũng đúng, đàn bà bình thường vốn yếu mềm, nhưng khi đứng trước tình yêu, họ điên cuồng và mù quáng. Có lẽ, Thùy Lan là một người như thế.
Mà khổ một nỗi, đã bao giờ anh hứa hẹn sẽ lấy cô. Anh chỉ nói yêu còn tuyệt nhiên không nhắc chuyện tương lai. Nhưng với Thùy Lan, thế là đủ. Cô chẳng mong anh hứa hẹn điều gì. Anh hứa cưới cô thì sao chứ? Thì tội của cô lại to hơn, lỗi cô gây ra lại lớn hơn mà thôi. Cái Thùy Lan cần không phải là danh phận, cô càng không cần một tấm chồng để rồi phải đi cướp từ tay người khác. Nếu có thể, cô mong cứ lặng lẽ bên đời anh, như một chiếc bóng, nhưng để mỗi khi vui, khi buồn, họ có thể tâm sự với nhau mọi điều, vậy là đủ!
Nếu có thể, cô mong cứ lặng lẽ bên đời anh, như một chiếc bóng, nhưng để mỗi khi vui, khi buồn, họ có thể tâm sự với nhau mọi điều, vậy là đủ! (Ảnh minh họa)
Rốt cục thì hôm nay, Thùy Lan cũng phải đối diện với người đàn bà ấy, người đàn bà mà cô đã cướp mất một nửa yêu thương của họ. Chị ấy chủ động liên lạc với Lan, thái độ chừng mực, cao thượng, nhưng càng thế, Lan càng sợ!
Cô chuẩn bị để tới buổi hẹn. Chị ấy hẹn ở một quán cà phê gần công ty Lan. Lan hơi lo lắng cho điều này. Có thể ngày hôm nay, cái chuyện tình trong vòng bí mật của cô cũng sẽ bị tung hê lên hết. Quán cà phê này, cả văn phòng của cô nữa… mọi người sẽ xúm lại bàn tán khi biết cô cặp kè với đàn ông có vợ. Nhưng Lan không trốn tránh, dám có gan làm, mà nhất là dám có gan yêu thì phải có gan chịu trận. Cái gì đến cũng phải đến mà thôi…
Lan hơi bất ngờ khi người đàn bà đó thậm chí còn đến trước cả cô mặc dù cô đã đi rất sớm. Nhìn thấy Lan, chị ấy mỉm cười. Thái độ này thật không giống những màn đánh ghen thù hận. Thùy Lan cúi đầu chào lễ phép, dẫu sao, cô cũng là kẻ đến sau nên cần biết thái độ cho đúng mực.
Người đàn bà đó nhìn cô một lượt từ đầu tới cuối rồi mở lời:
- “Nhìn em thế này, chị thấy, em hơi thiệt thòi khi đi cùng anh ấy”
Lan có cảm giác đó là một lời mỉa mai sâu cay, nhưng sao ánh mắt của chị lại toát lên vẻ chân tình, chẳng có gì là một người đàn bà đang ra sức hạ bệ đối phương… Cô cứ thế im lặng. Người như cô thì làm gì có tư cách để nói.
Lan không trốn tránh, dám có gan làm, mà nhất là dám có gan yêu thì phải có gan chịu trận. Cái gì đến cũng phải đến mà thôi… (Ảnh minh họa)
Chị ta chủ động gọi nước, thậm chí còn khuấy nhẹ cho cốc nước cam đều hơn rồi mời:
- “Em uống nước đi…”
Thùy Lan rón rén cầm lấy ly nước mà đôi tay vẫn còn run. Người đàn bà đó nhìn cô, bật cười:
- “Em không phải lo lắng, chị không có ý định đánh ghen… Chị tới để nhờ… nếu em có thể thì… xin hãy cưới chồng chị đi”
Thiếu chút nữa là Thùy Lan sặc. Cô bất ngờ với câu nói nằm ngoài tưởng tượng của người đàn bà đó. Nhưng chị ta thì bình thản đến lạ thường:
- “Em cũng đừng quá ngạc nhiên, đơn giản lắm, là vì… chị không yêu anh ấy. Chị phản bội chồng trước, khi mà anh ấy còn đang quá yêu chị. Chị đã muốn ly hôn, nhưng anh ấy không chịu. Việc cặp kè với em là cách để anh ấy trả thù chị, để làm chị đau. Nhưng em biết rồi đấy, phụ nữ chỉ cảm thấy bi kịch khi còn yêu, khi đã hết yêu, dù anh ấy có làm gì chị cũng không bận tâm nữa”
- “Tại sao chị lại nói chuyện này với em?”
- “Vì chị không muốn làm uổng phí thời gian của cả 3 người. Chị muốn anh ấy sớm tìm được một người thật lòng với mình, em sớm được giải thoát khỏi cái thân phận là kẻ thứ ba, còn chị, chị có thể tìm được một người lối thoát cho mình. Vì thế, nếu có thể, em hãy có bầu, hãy yêu cầu anh ấy phải chịu trách nhiệm đi, chỉ có như vậy anh ấy mới buông tay”.
"Nếu có thể, xin em hãy cưới chồng chị đi” (Ảnh minh họa)
Thùy Lan ngồi chết lặng. Cô tự hỏi từ bao giờ mình lại là thứ công cụ để người đàn ông ấy trả thù vợ. Bỗng chốc, cái niềm tin về một tình yêu đích thực nhưng đến muộn màng trở nên vỡ vụn… Hình như, cô đã sai thì phải…
Thùy Lan lững thững bước ra về với một cái đầu trống rỗng. Cô chẳng nghĩ được gì nhiều về tương lai. Người đàn bà dấn thân vào một mối quan hệ tay ba chỉ vì tin tình yêu đó là thật như cô cảm thấy hụt hẫng vì niềm tin cuối cùng đó cũng chỉ là hư vô…
Cô lục tìm trong kí ức… Quả đúng là anh ấy chưa bao giờ hứa hẹn… Mọi thứ là do cô tự mình ảo tưởng ra. Giờ muốn cô phải lấy người đó chỉ vì muốn giải thoát cho vợ chồng họ khỏi một cuộc hôn nhân bi kịch, như thế chẳng phải cô thiệt thòi chồng chất hay sao.
Thùy Lan cầm chiếc điện thoại. Cô xóa số của người đàn ông đó. Mọi thứ có lẽ đã đến lúc phải chôn vùi. Thùy Lan tự nhắc mình, ngàn lần phải nhớ, tình yêu đừng tranh giành hay xin xỏ, hãy tìm một người chỉ thuộc về mình mà thôi.