Tôi giữ tay anh lại, đầu óc rối bời. Anh làm tôi không kiểm soát được bản thân mình nữa. Anh cố tình tỏ ra không quen biết tôi để bảo vệ tình cảm gia đình, hay là để che giấu với cô gái vì một điều gì đó? Cô ta đã làm gì mà khiến anh phải sợ hãi công khai mối quan hệ với tôi như vậy?
Cảm ơn độc giả Thuỳ Linh đã gửi truyện về chuyên mục Eva Yêu theo địa chỉ evayeu@eva.vn. Bạn sẽ nhận được phần quà hấp dẫn là nhuận bút từ chuyên mục.
Mời đón đọc kết 1 truyện ngắn: Người thương xa lạ do độc giả Thuỳ Linh gửi về chuyên mục.
Anh ấy nói không quen tôi. Câu nói đó cứ hiện lên trong đầu, như một hiệu ứng Echo không hồi dứt.
"Em sao thế?" - Phi đặt bàn tay lên vai tôi, lo lắng hỏi. Tôi gạt tay anh ra, cúi đầu để cố gắng bình tĩnh lại. Đêm hôm qua anh vẫn còn nói nhớ tôi, tôi có thể cảm nhận sự da diết trong anh. Vậy mà hôm nay, trông anh lại lạnh lùng đến mức khiến tôi nghi ngờ, rốt cuộc anh có ý gì? Anh có yêu tôi hay không?
Không nghĩ được nhiều thêm nữa, tôi hất tay Phi ra rồi chạy đến trước mặt Khanh và vợ. Hai người đó khựng lại nhìn tôi. Xung quanh là những người đi dự lễ cưới, họ chẳng để ý gì đến tôi. Có lẽ họ nghĩ chúng tôi là bạn bè. Tôi nhìn hai khuỷu tay đang khoác chặt nhau mà thấy nóng máu. Tại sao bên cạnh anh lại là cô ta mà không phải là tôi? Tôi đã làm gì sai? Và tôi thấp kém hơn cô ta ở điểm nào?
- Tại sao anh lại nói không quen em?
Vợ của Khanh nhìn tôi rồi lại nhìn anh, cô nhướn mày hỏi:
- Cô ấy là ai?
Không đợi Khanh trả lời, vì tôi đã thấy một điều gì đó sợ hãi trong mắt anh. Nên tôi đã trả lời giúp anh:
- Tôi là bạn gái của Khanh. Là người mà Khanh yêu thực sự. Cho đến khi cô tới và cướp anh ấy khỏi tay tôi.
"Bạn gái?" - Cô ta ngạc nhiên - "Khanh nói với tôi anh ấy chưa từng có bạn gái nào. Người anh ấy yêu thật lòng là tôi."
Khanh kéo tay cô gái, nói rất rõ ràng:
- Đi thôi, có lẽ cô ấy nhầm người. Anh chưa từng biết người nào như thế.
Tôi giữ tay anh lại, đầu óc rối bời. Anh làm tôi không kiểm soát được bản thân mình nữa. Anh cố tình tỏ ra không quen biết tôi để bảo vệ tình cảm gia đình, hay là để che giấu với cô gái vì một điều gì đó? Cô ta đã làm gì mà khiến anh phải sợ hãi công khai mối quan hệ với tôi như vậy?
Tôi vẫn không buông tay ra, vội vàng lấy điện thoại trong túi. Tôi mở tin nhắn mà hôm qua anh nhắn cho tôi ra cho cô ta xem. Tôi vẫn còn giữ nó, như một minh chứng cho mối quan hệ của chúng tôi:
- Anh nói không quen em, sao anh còn nói nhớ em?
"Khanh, thế này là thế nào?" - Cô gái cũng bắt đầu tỏ ra hoang mang.
"Trà." - Khanh gọi tên cô ta - "Em đừng nghe cô ấy nói bừa. Điện thoại anh đã mất từ lâu rồi mà. Có thể đây là một kẻ nào đó đã trêu cô ta."
"Vậy tại sao trong danh bạ của anh lại có số điện thoại của tôi?" - Anh ta làm mọi cách để chối bay biến sự tồn tại của tôi trong cuộc đời anh. Đó giống như một nhát đâm chí mạng vào trái tim tôi. Tôi đã tin và yêu anh như vậy. Khanh bối rối. Những người khác cũng bắt đầu chú ý đến tôi. Ngay cả cô dâu chú rể cũng thôi tiếp khách mà quay về hướng này. Họ vô tình nhìn thấy Phi.
Phi đằng hắng giọng, anh khoác vai tôi. Vì quá tức giận nên tôi không để ý, tôi chỉ nhìn Khanh. Tôi muốn nhìn sâu vào trái tim anh xem nó được làm bằng gì. Muốn nhìn vào sâu tận khối óc anh để xem anh đang suy nghĩ gì. Anh che giấu điều gì sao?
Trà là một người khác xa với tưởng tượng của tôi. Cô ta không phải là một cô gái quê mùa, xấu xí, cô ấy chỉ giản dị. Cô ta cũng không phải là một người chỉ biết làm đồng áng, đầu óc ngu ngốc, ngây thơ, cô ấy chỉ dịu dàng và hiền lành, nhưng lại có sự thông minh. Khi gặp phải tình huống này, cô không khóc, không tức giận, cô chỉ cười rồi đưa tay ra trước mặt tôi nói:
- Có lẽ đây là một sự hiểu lầm. Tôi biết Khanh đã giấu tôi nhiều điều. Anh ấy không muốn chúng ta phải đau khổ.
Tôi nhìn bàn tay của cô, cười nhạt. Không muốn đau khổ, nghe mà xem. Anh ấy đã đập nát trái tim cô ra tại đây bằng cái sự lạnh lùng đó cơ mà. Phi đột nhiên nắm lấy bàn tay của tôi, siết thật chặt. Anh giữ cho tôi lại một chút bình tĩnh, rồi anh ghé vào tai tôi thầm thì:
- Vợ anh đang nhìn, để anh được nắm lấy tay em một lúc.
Tôi nhớ ra mục đích mình đến lễ cưới này để làm gì. Cuối cùng, tôi đành phải bắt lấy bàn tay của Trà. Dù chẳng thích thú gì. Mắt tôi không rời khỏi Khanh, như để nói cho anh ta biết tôi sẽ không bỏ qua cho anh vụ này đâu.
Phi đằng hắng giọng, anh khoác vai tôi. Vì quá tức giận nên tôi không để ý, tôi chỉ nhìn Khanh. (Ảnh minh họa)
Rồi cô dâu chú rể cũng bước đến chỗ chúng tôi, đây là một tình huống trớ trêu nhất mà tôi từng gặp. Cả tôi và Phi đều chạm mặt người cũ ở đây, và người cũ… lại cũng chạm mặt người cũ. Bởi thế mới nói Trái Đất tròn đúng là chẳng sai. Đi hết một vòng rồi lại gặp nhau thôi.
"Chào anh!" - Cô dâu ngượng ngùng nói - "Em không biết hôm nay anh có tới."
Tôi thấy Phi hơi run lên, có lẽ là anh đang không tự tin. Đúng rồi, cô ta đâu có mời anh và tôi, tự nhiên tôi lại phải tham gia một cái vụ bẽ mặt như thế này. Phi khoác tay tôi, một cách vụng về nhất mà tôi được biết. Sự tự tin trước đó của anh hoàn toàn không tồn tại.
"Em… anh…" - Phi lắp bắp. Anh đang tìm lời giải thích tại sao anh lại có mặt ở đây dù không được mời.
- Mấy người quen nhau sao?
Chú rể từ đâu chạy đến hỏi. Có lẽ đây là nhân vật ngây thơ nhất cho đến thời điểm hiện tại. Khi anh ta không biết Phi là chồng cũ của vợ mình, không biết tôi và Khanh đã có mối quan hệ thế nào… Chúng tôi đều được móc nối với nhau bởi chuyện tình cảm.
"Đây là chồng cũ của em!" - Cô dâu không ngại ngùng giới thiệu. Người đàn ông suýt chút nữa té ngã, nhưng anh ta vẫn kịp bám vào tay cô dâu. Cô dâu nói tiếp - "Em có lỗi với anh ấy."
Phi đằng hắng giọng, tự nhiên anh nhìn sang tôi hỏi:
- Em không quen cô ấy sao? Thế mà em còn rủ anh đi đám cưới. Chắc đến vì nghĩ có người yêu cũ ở đây hả?
Tôi nghiến răng cười, anh ta sao lại có thể đổi trắng thay đen như thế này? Anh không biết rằng nói như thế là hạ thấp giá trị của tôi sao?
"Anh rủ em đi làm người yêu còn gì!" - Tôi không kém cạnh, bóc mẽ anh ta.
"Không sao, không sao, nếu đã đến đây rồi thì vào ngồi ăn và uống với chúng tôi chén rượu đi." - Chú rể xuề xoà nói.
Cô dâu cũng mỉm cười, không có một dấu hiệu nào của sự căng thẳng:
- Đúng đấy. Tất cả đều là bạn bè mà.
Phi đứng yên lặng, câu nói này có thể gây sát thương cho anh ta. Tất cả đều là bạn bè. Thà cô ta cứ nói tất cả là kẻ thù còn hơn. Tôi nhìn anh, bảo:
- Xem ra quả báo luôn không bao giờ chậm trễ nhỉ? Lẽ ra anh không nên bán đứng em.
- Anh xin lỗi, cũng tại rối trí quá thôi.
Tôi thở dài, vỗ lưng anh:
- Chúng ta hôm nay thật là thảm bại.
Tôi và Phi bước qua Khanh, anh ta nhìn theo chúng tôi, đôi mắt thâm sâu khó lường. Tôi nghĩ cách duy nhất để biết tại sao anh phải trốn tránh tôi chính là thờ ơ và im lặng. Nếu anh ta còn yêu tôi thì anh sẽ nói. Còn không thì… hãy cứ để tất cả tự nhiên.
- Tôi biết Khanh từng có người yêu.
Cuối buổi, Trà hẹn tôi ra ngoài nói chuyện. Cô ấy dịu dàng như một cành hoa vậy. Chẳng bù cho tôi, dù là tiểu thư con nhà giàu nhưng lại không có được sự tinh tế như thế. Có lẽ họ sống ở một nơi bình yên, gần gũi với thiên nhiên nên họ có được phong thái ấy.
- Nhà tôi có một trang trại hoa, bố mẹ anh ấy làm thuê cho gia đình tôi. Sau một lần Khanh đến, tôi đã trúng tiếng sét ái tình của anh ấy.
Tôi nhíu mày:
- Hả? Bố mẹ anh ấy làm thuê cho nhà cô?
Nghĩa là nhà cô ta không hề nghèo khó. Cô ấy cũng không phải giúp mẹ của Khanh chuyện đồng áng gì. Nhưng tại sao Khanh phải nói dối cô để được cưới cô ấy? Vì tiền ư? Nhà cô cũng có thể gọi là giàu có, cô là con gái duy nhất của họ. Nếu anh lấy cô, anh sẽ có được một nửa gia tài của bố cô. Trà quay sang, không hề nhận ra sự ngạc nhiên của tôi. Cô cười và kể rất vô tư:
"Đừng nghĩ anh ấy lấy tôi vì tiền. Anh ấy nói rằng anh ấy yêu cô vì tiền, sau đó anh đã nhận ra tôi mới là tình yêu đích thực nên đã quyết định lấy tôi. Dù phải rời bỏ chốn phồn hoa thành thị, rời bỏ cô." - Cô ta nhìn tôi từ đầu đến chân - "Cô là một cô gái sành đời và xinh đẹp."
Nhà cô cũng có thể gọi là giàu có, cô là con gái duy nhất của họ. Nếu anh lấy cô, anh sẽ có được một nửa gia tài của bố cô. (Ảnh minh họa)
Tôi định cười nhưng không cười nổi, anh ta có thể nói như thế thì tại sao lại phải làm nhân viên giao hàng nhỉ? Diễn xuất hay thế này thì nên đi đóng phim mới đúng. Anh ta nói yêu tôi vì tiền sao? Yêu vì tiền tại sao còn nhắn tin nói nhớ tôi? Chẳng lẽ có kẻ điên nào đã nhặt được điện thoại của anh và nhắn cho tôi thật?
- Tại sao em lại ra đây? Anh tìm em mãi.
Khanh từ bên trong chạy ra kéo tay Trà, anh liếc nhìn qua tôi, nhưng giả bộ không có gì.
- Anh không định giải thích gì với em sao? Anh yêu em vì tiền thật đấy à?
Khanh im lặng, không trả lời. Trà huých tay anh:
- Nói đi, như thế thì cuộc sống của mỗi chúng ta mới yên bình, không vấn vương gì đến nhau nữa.
Khanh chỉ gật đầu. Tôi biết lúc anh khó nói, anh thường gật đầu. Trong lòng tôi có chút vui, anh không yêu tôi vì tiền, anh không dám nói thôi.
"Đúng là anh yêu cô ta vì tiền." - Đột nhiên Khanh cất giọng khiến nụ cười trên môi tôi biến mất - "Nhưng anh cũng yêu em vì tiền nữa. Anh nhận ra em có lợi cho anh hơn khi bố mẹ anh đang làm cho gia đình em. Rồi sau này anh cũng sẽ phải về quê để chăm lo cho họ, nếu anh ở lại đây bố mẹ sẽ mãi sống cuộc đời cô đơn, nghèo khó ở quê. Đó là toàn bộ sự thật."
Tôi và Trà nhìn nhau. Những lời Trà nói vừa nãy cũng chỉ là một màn kịch của anh. Tôi bớt ngạc nhiên hơn cô vì tôi đã quen anh lâu, hiểu được anh nhiều hơn cô.
"Vậy ra… anh…"- Trà chỉ tay vào Khanh, tát anh một cái - "Anh lừa em. Anh không hề yêu em sao?"
Khanh lắc đầu, ôm lấy cô:
- Anh yêu em, cả đời này anh sẽ dành để yêu em.
Tôi quay mặt đi, hỏi:
- Vậy sao anh còn nói nhớ tôi?
Khanh run run đáp:
- Đó là một phút yếu lòng, khi chúng ta đã có quá nhiều kỷ niệm, lại chia tay khi vẫn còn yêu. Anh xin lỗi, là anh không tốt, là anh không đúng.
- Bố anh cũng không bị ung thư đúng không? Anh và bố mẹ anh dựng chuyện lên để lừa em bỏ anh. Để anh được lấy Trà. Cô ấy có điều kiện tốt hơn em, và điều kiện ấy phù hợp với anh hơn. Trà là người quen của cô dâu hoặc chú rể, nên hai người mới xuất hiện ở đây. Không thì sao anh có thể quen họ được? Anh chỉ là một thằng chuyển hàng nhếch nhác, cả đời chẳng ngóc đầu được lên.
Tôi vừa khóc vừa mắng nhiếc anh. Giờ tôi mới nhận ra, không có gì đau đớn hơn là bị phản bội. Còn đau hơn cả lúc chia tay mà vẫn còn yêu. Thà cứ chia tay như vậy, coi đó là một tình yêu đẹp, đến một lúc nào đó sẽ quên thôi. Nhưng sự phản bội này, lọc lừa này làm sao có thể? Anh đã gây ra một vết thương sâu hoắm trong lòng tôi. Trà nhìn tôi khóc thì có vẻ thương cảm, cô ta bước đến vỗ vai tôi, bảo:
- Cô không ngốc bằng tôi. Ít nhất thế. Cho đến lúc này, tôi vẫn chấp nhận yêu anh ấy.
Khanh nắm chặt lấy tay Trà, như là một sự biết ơn. Một nghi thức bán linh hồn. Tôi cười nhạt, tôi thì không thế. Tôi không thể nào tha thứ cho anh được. Thà anh cứ nói rằng anh bỏ tôi vì Trà có điều kiện hơn, giúp anh được nhiều hơn thì đã chẳng đau đến mức này. Hoá ra anh chẳng yêu tôi nhiều như tôi vẫn tưởng.
…
Sau lễ cưới hôm ấy, tôi và Phi ít gặp dần đi. Cuối cùng là cắt đứt liên lạc. Mẹ tôi cũng buồn rầu nhiều lắm về nhân duyên của tôi. Bà cứ đi hỏi hết đám này đám kia trong khi nhà tôi chẳng nghèo khó, con gái bà cũng không xấu đến ma chê quỷ hờn. Tôi mặc kệ, bà muốn làm gì cũng được. Nếu điều đó khiến bà vui hơn.
Tôi không hỏi mẹ về Phi, mẹ cũng không kể vì nghĩ chúng tôi đã không còn gì nữa. Phi vụ thất bại. Sau đó tôi lại nghe Xuân - bạn tôi bảo hiện thời anh đang làm một nhà phê bình tự do, nhưng được giới nghệ thuật ưa lắm. Còn chưa kể anh được mời làm giám khảo liên hoan quốc tế, trong nước về văn học, về phim ảnh… Nghe anh bận rộn như vậy tôi lại càng tủi. Anh còn có công việc để quên đi nỗi buồn. Còn tôi thì vẫn cứ sống mãi trong nó.
Tôi cũng không ngờ một người có vẻ phóng túng như anh lại nặng tình đến thế. (Ảnh minh hoạ)
Một buổi chiều đang đi lang thang trên phố, tôi chợt nhìn thấy Phi. Anh ta đứng trước một tiệm hoa, nhìn chăm chú vào trong đó. Tôi đến gần, thấy bên trong là vợ anh. Cô ấy đang bế một đứa trẻ kháu khỉnh. Phi dường như rất buồn. Tôi cũng không ngờ một người có vẻ phóng túng như anh lại nặng tình đến thế.
"Ối trời ơi giật cả mình." - Khi Phi quay lại theo kiểu rất tâm trạng, anh ta suýt chút nữa đã nhảy tót lên cột đèn vì thấy tôi. Tôi vẫy tay với anh, bảo:
- Sao? Tình cờ thôi mà.
"Em cứ như ma ấy." - Phi vẫn giữ tay trên ngực.
- Em cũng sắp thành ma rồi đây này.
Phi bật cười. Nhiều tháng không gặp trông anh có vẻ già hơn, béo hơn nữa. Có lẽ đồ ăn Việt Nam vẫn là tốt nhất với anh.
"Dạo này thế nào?" - Phi hỏi.
- Tiếc quá, người yêu cũ của em làm lễ cưới mất rồi không thì em sẽ mời anh làm bạn trai em.
- Thế à? Bây giờ thì sao?
"Hả?" - Tôi nhất thời không hiểu được.
- Thì bây giờ làm bạn trai cũng được, cần gì đến lễ cưới của người yêu cũ?
Tôi biết anh đang đùa nên đánh nhẹ vào vai anh. Song anh đột nhiên giữ tay tôi lại, nhìn thẳng vào mắt tôi và nói:
- Hôm ấy anh tính sai một bước nên đã thất bại!
- Anh nói gì cơ?
Phi ngạc nhiên, anh kéo tay tôi ra xa tiệm hoa, tôi nghĩ vợ cũ của anh vừa mới liếc nhìn qua đây. Đến một góc khuất anh mới nói:
"Mẹ em không kể gì sao? Hôm anh đến nhà em và lôi em khỏi giường ấy?" - Phi cười trước cái lắc đầu của tôi rồi nói tiếp - "Trời đất, thật là. Sao anh phải đi đường xa thế này nhỉ? Em tin rằng anh mời em làm người yêu giả thật à? Đến lễ cưới chỉ là cái cớ."
- Nghĩa là anh muốn em làm bạn gái anh thật á?
- Anh không phải loại quân tử. Chỉ cần em đồng ý là được rồi.
"Anh đúng là tiểu nhân." - Tôi nói một điều mà anh ta đã thừa nhận trước đó.
Anh nghếch mặt về phía tiệm hoa, bảo:
- Đang định mua hoa đi cầu hôn em đấy.
Tôi cười:
- Giờ ai cũng có thể nói dối tôi được. Tôi thấy mệt mỏi rồi đấy.
Đột nhiên Phi kéo tôi lại và hôn lên môi tôi. Đó là một nụ hôn nồng cháy. Tôi chưa từng bị hôn trong thế bị động như vậy bao giờ. Anh ta từng học ở bên Pháp, nên đương nhiên nụ hôn này sẽ theo chuẩn của Pháp. Đương nhiên tôi biết hôn kiểu Pháp thì sẽ thế nào. Tôi như lịm đi trong cái hôn ấy, chân tôi không còn đứng vững. Phi đưa tay đỡ lấy lưng tôi, ép tôi về phía sau. Cuối cùng thì anh ta cũng chịu buông tha cho tôi.
- Hôm ấy anh đã tính sai nước em gặp người yêu cũ ở lễ cưới. Anh không nghĩ rằng em lại đau khổ như vậy nên đã để cho em thời gian quên anh ta. Không gặp em nữa.
"Anh tốt quá nhỉ?" - Tôi cố nói giễu để che đi sự xấu hổ.
- Giờ thấy em chịu chết trong tay anh thế này anh cũng biết thời điểm của mình đã đến lúc rồi.
Tôi lắp bắp:
- Thời… thời điểm gì?
- Đi uống rượu và ăn lòng lợn thôi.
Sao anh ta nói chuyện không thể tử tế hơn được nhỉ? Nhưng tại sao tôi phải im lặng và đi theo anh ta, để ăn những cái món mà tôi cho là không thể ăn nổi. Chưa hết, anh ta lại dám hôn tôi trong khi tôi chưa cho phép?
Nhưng tôi không giấu nổi nụ cười. Nghĩ lại cái lần mình gặp anh ta trong lần đầu tiên. Hoá ra đó không hoàn toàn là một kẻ xa lạ.
Quý độc giả hãy nhanh tay gửi đoạn kết của truyện ngắn: Người thương xa lạ về địa chỉ evayeu@eva.vn để tiếp tục nhận được phần quà hấp dẫn của chuyên mục. Hai độc giả tiếp theo có phần kết hấp dẫn nhất được chọn đăng sẽ nhận được phần nhuận bút hấp dẫn từ chuyên mục. |