Hai lần liên tiếp tôi đánh mất em, hai lần liên tiếp tôi trở thành kẻ đến sau.
Vậy là thêm một lần nữa tôi lại trở thành người đến sau. Tôi ngậm ngùi rời xa em, tự trách mình đã quá vô tâm nên mới khiến em vụt khỏi tầm tay với. Không những một, mà là hai lần tôi đã tới muộn để rồi bị lỡ mất chuyến tàu của tình yêu. Giá mà dạo đó tôi chịu quan tâm đến em thêm một chút nữa thôi thì có lẽ đã không phải nếm trải cái cảm giác cay đắng giống như lúc này.
Lần thứ nhất, tôi quen và có tình cảm với em sau khi em đã yêu người con trai đó. “Âu cũng là số phận” – tôi tự nhủ với lòng mình như thế và chấp nhận thân phận của một kẻ đến sau. Tôi rút lui để người con gái tôi yêu được hạnh phúc, không muốn chỉ vì sự có mặt của “kẻ vô duyên” là tôi mà cuộc tình của em gặp bất kỳ một sóng gió nào. Hơn nữa, tôi cũng sợ sẽ không thể ghìm nổi lòng mình nếu như cứ ngày ngày tiếp xúc, ngày ngày liên lạc với em.
Tôi vốn là người ưa thích sự thật, cho dù sự thật đó có phũ phàng đến mức nào, bởi thế nên ngày đó tôi vẫn thầm cảm ơn em đã thẳng thắn. Ngày ấy người con gái tôi yêu nói rằng: “Em đã có người yêu rồi” ngay sau khi tôi bày tỏ tình cảm. Tôi buồn lắm, nhưng cũng đành tự nhủ lòng mình chấp nhận hiện thực cay đắng. Tôi đổ lỗi cho số phận, bởi chính số phận đã thiên vị cho người đó gặp em trước và sắp xếp cho tôi là kẻ đến sau. Tôi buông tay em, nuối tiếc thật nhiều nhưng chẳng hề có điều gì để trách cứ.
Tôi không ngờ hai lần liền mình đều là kẻ đến sau (Ảnh minh họa)
Tôi vẫn yêu em, nhưng cũng chỉ dám đứng nhìn từ xa mà không dám lại gần bởi sợ rằng sự hiện diện của mình sẽ làm ảnh hưởng tới cuộc tình yên ổn ấy. Ban đầu là do không muốn làm phiền em, còn về sau thì tôi đã thực sự sai khi để guồng quay hối hả của cuộc sống chiếm trọn lấy thời gian của mình. Trong một vài cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, tôi thấy em cười và những tưởng rằng em vẫn đang hạnh phúc. Tôi ngốc nghếch tin rằng cuộc sống bận rộn, và công việc đầu tắt mặt tối sẽ giúp tôi dễ quên em hơn. Có ai ngờ, trong khoảng thời gian đó em đã chia tay mối tình đầu.
Tuy không bao giờ mong tình đầu của em đổ vỡ, thế nhưng ước gì ngày đó tôi nói với em rằng: “Hãy cho anh cơ hội nếu một lúc nào đó có thể”. Giá mà tôi quan tâm đến em nhiều hơn, không khờ khạo sợ rằng sự quan tâm của mình sẽ khiến em gặp phiền phức. Giá mà ngay từ lần đầu tiên tôi đã chịu khó tìm hiểu để biết rằng cuộc tình mong manh của em đang có nhiều bất ổn. Nếu như vậy tôi sẽ có thể ở bên cạnh những lúc em cần và làm chỗ dựa cho em những khi em cảm thấy yếu đuối. Lần thứ hai mất em, tôi tự hỏi không biết do tôi thật thà, hay là bởi tôi đã quá ngu ngốc?!
Sao em không cho tôi một cơ hội? (Ảnh minh họa)
Lần đầu tiên có thể đổ cho số phận, còn lần thứ hai đến trễ thì nhất định chỉ là lầm lỗi của riêng bản thân tôi. Đôi khi chỉ một chút mở lòng hay một lời tâm sự sẽ giảm đi bao nhiêu nỗi xót xa. Đôi khi muộn đôi chút trong một cuộc tình sẽ khiến cuộc sống của chúng ta thay đổi. Đôi khi chỉ cần muộn năm phút trong một chuyến tàu ta sẽ phí hoài cả một chuyến đi. Tôi đã lo lắng, đã suy nghĩ và sợ hãi quá nhiều để rồi cuối cùng một lần nữa trở thành người đến muộn.
Giá như lúc này có một phép màu cho thời gian quay trở lại để tôi sửa chữa tất cả lỗi lầm thì hay biết mấy. Tôi sẽ chờ và quan trọng hơn là sẽ tới sớm để chờ đợi cơ hội bắt kịp chuyến tàu tình yêu của em dành cho mình. Nhưng thôi, thực tế thì không bao giờ có thể thay đổi được, mà cái thực tế phũ phàng lúc này lại chỉ cho tôi biết rằng lần thứ hai tôi đã trở thành kẻ đến sau. Có thể người khác sẽ cảm thấy hơi đạo đức giả, nhưng thực lòng mình tôi vẫn luôn cầu chúc cho cuộc sống của người con gái tôi yêu thương luôn được hạnh phúc. Còn tôi, thế là thêm một lần nữa tôi lại xa em…
hoanglam@...