Tiếng khóc ai oán sau bức tranh ma mị (Phần 22)

Ngày 19/11/2018 19:01 PM (GMT+7)

Nhưng anh không thể ngồi yên được khi nghĩ đến chuyện Dung đang ở đâu đó, bị người ta hành hạ. Từ khi biết được những bí mật của cô, anh càng cảm thấy mình nên ở bên cô, dù cô có đuổi anh đi, có nói những lời đau thương hơn thế nữa.

Những giấc mơ máu, hình ảnh của những đứa trẻ cứ liên tục hiện về và nói rằng nó là con của Dung khiến cô khiếp sợ.

Cô là người thứ ba, dùng bảy năm để hất một người phụ nữ ra khỏi cuộc đời một người đàn ông. Từ khi trở thành vợ của ông ta, cô liên tục gặp phải những ảo giác ma quái. Những giấc mơ cứ thế hiện về. Dường như có thế lực nào đó đang muốn đẩy cô vào con đường chết chóc. Nhưng vì kế hoạch đã được chuẩn bị mười năm trời, cô không thể vứt bỏ tất cả.

Kế hoạch của cô là gì? Chồng của cô là ai? Những điều kỳ lạ mà cô gặp phải có thật hay không?

Đón đọc phần 1 truyện dài kỳ: Tiếng khóc ai oán sau bức tranh ma mị vào 19h00 từ ngày 29/10 tại mục Eva Yêu.

Sinh ngồi im, nhìn cái xác đã cứng ngắc của Liễu. Ở cổ của bà là một đường cắt rất sâu, ông đồ rằng chắc Dung đã dùng hết lực của bản thân để làm thế. Toản phủ một lớp vải lên trên thi thể của Liễu, thở dài:

- Cô ấy đi được cũng khoảng hai tiếng rồi.

Sinh hừm một tiếng, đưa tách trà lên uống. Hướng đi của cô ta hẳn là thành phố, ông còn có thể đoán được cô ta đến tìm Khải. Sinh nghiêng đầu, nói với Toản:

- Đã bố trí đủ người chưa?

Toản gật đầu:

- Ngay trong đêm nay, Thuỳ sẽ dẫn người đến.

- Để tồi xem chúng nó sẽ cứu nhau như thế nào.

- Chẳng lẽ anh không định tìm Dung?

- Đương nhiên là có, nhưng tôi muốn cô ta tâm phục khẩu phục mà quay về. Nếu cô ta không ngoan ngoãn, sẽ còn rất nhiều lần trốn thoát nữa.

Toản nhìn cái xác của Liễu, trong lòng không có một chút tiếc thương nào. Dù hai người làm việc chung đã nhiều năm, nhưng rất ít khi giao tiếp. Hơn nữa, anh không thích cái tính quỷ quái của bà ta, lúc nào cũng thích đoán tâm tư của người khác. Tuy nhiên, anh không ưa bà đến nỗi muốn bà phải chết. Chỉ là anh không thấy tiếc thương cho bà thôi.

Làm việc cho Sinh tất cả đều hiểu một điều rằng rất có thể một ngày nào đó mình sẽ bị bắt, bị giết, nhưng tại sao tất cả đều chấp nhận? Vì họ đã đánh mất bản thân, họ không còn một mục đích sống nào khác nữa. Trung thành với Sinh chính là lẽ sống của họ.

Trong khi ấy, ở bên ngoài, Điệp và Khải đang ngồi bàn với nhau phải cứu Dung ra khỏi đây ngay trong đêm. Họ không hề biết rằng Dung không còn ở đây nữa, cô đã trốn thoát được.

- Tôi đã tìm khắp nhà, nhưng không hề thấy Dung.

Điệp nói:

- Dung sẽ ở dưới một căn hầm bí mật.

- Chị còn nhớ chỗ đó không?

- Đã lâu quá rồi, nhưng tôi không quên được. Một căn hầm không có ánh sáng, được canh giữ bởi những con chó becgie giữ tợn. Tuy nhiên…

Khải nhìn Điệp, vội vã hỏi:

- Sao?

- Tôi có một cảm giác rất lạ, rằng Dung không còn ở đây nữa.

- Sao chị lại có cảm giác đó?

- Tôi không thấy Liễu. Bà ta luôn làm việc cho Sinh.

- Biết đâu bà ta đang canh giữ Dung thì sao?

- Tôi không cho rằng như thế. Liễu là cánh tay phải của Sinh, từ lúc bước vào đây đến giờ, tôi không thấy bà ta ra tiếp đón. Biết đâu bà ta đã đưa Dung đi đâu đó rồi thì sao?

Khải đứng dậy, anh ta nhìn xung quanh căn nhà. Không có một ai canh giữ, tất cả đều trông như rất an toàn. Khải thấy lạ là một kẻ như Sinh tại sao lại phải hành động sơ hở như vậy? Anh nghi ngờ rằng xung quanh bốn bề đều có kẻ đang trông chừng mình. Nhưng anh không thể ngồi yên được khi nghĩ đến chuyện Dung đang ở đâu đó, bị người ta hành hạ. Từ khi biết được những bí mật của cô, anh càng cảm thấy hận bản thân, rằng mình nên ở bên cô, dù cô có đuổi anh đi, có nói những lời đau thương hơn thế nữa.

Tiếng khóc ai oán sau bức tranh ma mị (Phần 22) - 1

Anh nghi ngờ rằng xung quanh bốn bề đều có kẻ đang trông chừng mình. Nhưng anh không thể ngồi yên được khi nghĩ đến chuyện Dung đang ở đâu đó, bị người ta hành hạ. (Ảnh minh hoạ)

Vừa nói xong thì từ ngoài sân đã có tiếng máy nổ và ánh đèn pha rọi vào. Khải và Điệp không không rằng, họ cùng chạy ra sân. Hai chiếc xe Jeep đầy những lính đánh thuê cùng nhảy xuống, họ đều được trang bị vũ khí hiện đại. Khải cười nhạt, không ngờ lại gặp chính đồng đội của mình ở nơi này.

- Chào! Sao mọi người lại ở đây vậy?

Tên to con nhất trong hội chĩa súng về phía Khải, nói lạnh lùng:

- Xin lỗi, nhưng hôm nay chúng ta không cùng phe.

- Cái gì?

- Nếu cậu chịu về bên này. Sếp không hề giao việc cho cậu đến đây để giết chúng tôi. Phải không?

Khải dần nhận ra, đây là một cái bẫy của Sinh. Hắn ta cố tình tiếp cận anh, nhưng thật chất là muốn diệt trừ anh. Khải quay ra nhìn Điệp, nói nhỏ:

- Tôi nghĩ chị đúng, Dung không có ở đây.

- Sinh chỉ muốn giết chúng ta. - Điệp đáp lại.

Khải tự cảm thấy mình ngu ngốc khi rơi vào cái bẫy đơn giản như thế này, nhưng dù thời gian có quay lại, thì có lẽ anh vẫn sẽ chọn đến đây. Vì anh phải cứu Dung. Anh muốn biết cô còn sống hay đã chết, anh muốn giết tên khốn Sinh kia.

Sinh đừng trên tầng hai, vỗ tay rất lớn khiến sự nhốn nháo ở dưới tầng một tan biến dần. Thuỳ bước đến đứng cạnh ông, cô ta nhếch môi cười khi Khải trừng mắt nhìn cô.

- Đến đúng lúc lắm.

Đội lính đánh thuê đứng thành một vòng tròn, bao quanh lấy Khải và Điệp. Những khẩu súng trường chĩa thẳng về phía hai người, sẵn sàng đốt cả bao đạn để giết chết kẻ thù. Khải hiểu được lính đánh thuê là thế nào, cho dù anh là đồng nghiệp của họ thì họ sẽ không nể tình riêng mà làm trái lệnh của khách hàng. Đây là một nghề khốc liệt, không được để tình cảm ảnh hướng đến, và cũng chính vì lý do này anh mới chấp nhận tham gia.

Anh nghĩ anh có thể quên đi Dung.

- Ngoan ngoãn đi, không thì đừng trách chúng tôi vô tình. - Tay to con đặt mắt vào phần ngắm, nói không cảm xúc.

Khải nhìn Điệp, lắc đầu ra hiệu cho cô đừng manh động.

Sinh cười lớn:

- Để tôi nói cho hai người biết, Dung đã chạy thoát.

- Chúng ta đã đúng - Điệp nói nhỏ.

Sinh từ bên trên đi xuống, hắn ngồi xuống cái ghế bằng một sự thư thái:

- Đây là người mà tôi đã phải tốn rất nhiều tâm tư. Tôi đã đánh giá cô ta quá thấp.

- Nó đã giết Liễu - Điệp cười thầm - Anh sẽ không thể làm gì nó đâu.

- Chưa chắc!

Khải nhẹ nhàng xoay chân, cố gắng tạo ra một điểm mù để có thể lấy được vũ khí. Nhân lúc ấy, Điệp cố gắng tạo ra một câu chuyện với Sinh:

- Nó sẽ thoát ra khỏi tay ông, thậm chí nó còn có thể giết ông nữa.

- Cô ta sẽ phải quay về thôi, vì tôi đã nói cho cô ta biết tôi đang nắm giữ hai người.

- Ông…

Sinh cười khùng khục trước phản ứng đó của Điệp, ông rất khoái chí khi thấy một con mồi từ mạnh mẽ trở nên yếu ớt trước mình. Không ai được phép cao ngạo trước ông cả, ông nắm giữ sinh mệnh của kẻ đó, chỉ là muốn hắn tồn tại hay không thôi.

Tiếng khóc ai oán sau bức tranh ma mị (Phần 22) - 2

Ông ta đã phát hiện được ra cô trốn thoát, nhưng… ông ta nói gì cơ? Chị Điệp? Chị còn sống sao? (Ảnh minh hoạ)

- Một người là tình nhân, một người là chị gái đã mười năm không gặp, cô ta có thể không quay về được hay sao?

Điệp tuy tức giận, cả người cô như đang có một dòng dung nham sắp sửa phun trào, nhưng cô phải cố gắng kìm nén lại. Hắn là một tên khốn trong mọi tên khốn, cô muốn bắn nát bản mặt hoàn hảo đó. Điệp nghiến răng, sau bao nhiêu năm, cô vẫn không thể làm được điều cô muốn. Phải đến bao giờ thì ông trời mới cho hắn nhận được cái giá đắt của hắn chứ?

Thừa lúc mọi người đang lơ đãng, nhanh như chớp, Khải cúi mình trượt qua háng của một tên rồi leo đến giữ lấy Sinh. Anh rút súng dí lên thái dương của hắn. Toàn bộ đám lính đánh thuê lập tức thay đổi mục điêu, chĩa lòng súng về phía anh. Khải hét lên với Điệp:

- Chạy đi.

Điệp hiểu ý, cô nhảy ra sau ghế sô pha để tránh đợt đạn đang dội về phía mình. Toản và Thuỳ cũng hiểu được tình thế, họ lên cò súng, cẩn trọng tiến về phía ghế sô pha. Điệp tập trung cao độ, cô không có nhiều thời gian để suy nghĩ trong chuyện này.

Những buổi tập súng cùng người đó bắt đầu hiện lên trong đầu. Những lời người đó đã nói với cô. Bắn súng giống như một cách để tĩnh tâm, tâm còn nhiều nhiễu loạn, thì đạn sẽ không bao giờ đi trúng mục tiêu. Điệp nhắm mắt lại, cô quyết định không suy nghĩ gì nữa. Kể cả nỗi sợ đang bao quanh lấy cô.

Dung trở về thành phố là lúc 11 giờ đêm. Cô nhanh chóng chạy đến chỗ của Khải, nhưng anh không còn ở đó nữa. Người ra mở cửa là một người đàn ông lạ, ông ta nói người chủ cũ đã rời khỏi đây khoảng một tháng trước đó. Dung thất vọng, cô chỉ kịp gửi lại người đàn ông đó một lời cảm ơn rồi bước đến thang máy.

- Này cô ơi!

Tiếng của người đàn ông đó vang lên khiến Dung như người được khai sáng, cô mở bừng mắt và quay lại. Ông ta chạy theo cô, lấy từ trong túi ra một tờ giấy và bảo:

- Hồi chiều có một kẻ đến và đưa tôi cái này, tôi quên mất.

- Gửi cho tôi?

Ông ta gật đầu:

- Họ nói sẽ có một cô gái đến hỏi người tên Khải, và họ bảo tôi đưa nó cho cô. Các người cũng lạ thật đấy, thời đại nào rồi còn đưa thư cho nhau.

Dung cười gượng, cô nhận lấy tờ giấy và mở ra đọc. Trong đó viết: “Điệp và Khải đang ở chỗ anh.”

Chỉ cần đọc như thế cô cũng hiểu được người gửi là ai. Sinh. Ông ta đã phát hiện được ra cô trốn thoát, nhưng… ông ta nói gì cơ? Chị Điệp? Chị còn sống sao?

Cảm xúc trong Dung giờ đây rất lẫn lộn, nhưng cô có thể nhận rõ sự vui mừng. Dung ngồi bệt xuống, ôm lấy tờ giấy nhớ và khóc. Cô cố gắng kìm lại những tiếng nấc của mình, cố gắng không để bản thân phải gào lên. Đã mười năm rồi, cô đã tìm chị mười năm rồi. Chị vẫn còn sống. Ai có thể nói rõ hơn sự hạnh phúc lúc này? Ai có thể làm cô bùng nổ hết những kìm nén vao nhiêu năm này?

Nhưng sao chị lại ở chỗ Sinh, cả Khải nữa. Sinh đang lừa cô ư?

Không. Dung tự trả lời, Cô hiểu Sinh, ông ta sẽ không bao giờ nói dối một vấn đề mà ông đã chắc chắn. Ông ta biết chắc cô sẽ đến tìm Khải, cho nên mới nhờ người chuyển tờ giấy này. Chỉ vài chữ cỏn con cũng đủ để cô nổi lên ham muốn quay về. Ông ta đã tính trước được tất cả, cô không thể đi xa hơn được nữa.

Dung vội đứng dậy, cô điên cuồng ấn nút thang máy. Cô phải trở về ngôi biệt thự đó, cô không thể để chị Điệp và Khải vì cô mà gặp nguy hiểm. Dung sờ tay vào bụng mình, nước mắt lã chã rơi. Xin lỗi. Dung nói thầm. Xin lỗi con, là mẹ có lỗi.

Đến tột cùng, hoá ra cô lại chính là người đã đưa con mình vào cái chết thật sự. Đứa trẻ ấy không nói láo, là cô đã giết nó, chính cô đã tự dâng hiến nó cho ác quỷ.

Một điều lạ lùng là Dung không thể đi xuống dưới được, cô chỉ có thể đi lên tầng thượng. Mọi chỉ số trong thay máy đều không theo sự điều khiển của cô, nó tự nhảy đến con số mà nó muốn. Dù cô đã cố gắng, song nó chỉ đưa cô đến một nơi duy nhất đó là tầng thượng.

Ở độ cao năm mươi mét so với mặt đất, Dung cảm thấy như kẻ đưa cô lên đây không phải là con người. Những chuyện kỳ lạ thế này cứ xảy ra suốt, và cô dần tin rằng có một kẻ nào đó đang điều khiển cuộc sống của cô. Một ma lực, thần lực, trí lực bí ẩn.

- Ai vậy?

Tiếng của Dung vang lên giữa không gian lạnh lẽo và tăm tối. Ở trên này, gió thổi mạnh hơn bình thường. Cỏ cây rung lên khe khẽ bởi những cơn gió đó.

- Mẹ!

Dung quay phắt lại, thấy đứa trẻ đang ngồi vắt vẻo trên lan can. Nó như nằm ngoài thế giới, gió không làm cho tóc và quần áo nó bay bay được. Dùng lờ mờ hiểu ra, vì sao nó lại kéo cô lên trên đây. Có thể nó muốn cô chết.

Trong mọi kế hoạch, dường như Sinh đều đã tính trước một bước. Liệu ông ta có thể lộ ra một phút sơ hở? Điệp và Khải có thể thoát khỏi đội lính đánh thuê tinh nhuệ của Sinh? Dung phải đánh cược đứa con trong bụng mình vì chị gái, nhưng có vẻ như đứa trẻ không muốn. Cô sẽ quyết định như thế nào?

Đón đọc phần 23 truyện dài kỳ: Tiếng khóc ai oán sau bức tranh ma mị vào 19h00 ngày 20/11 tại mục Eva Yêu.

Tiếng khóc ai oán sau bức tranh ma mị (Phần 21)
Trong phút giây ấy, trái tim Điệp đập rất mạnh. Mười năm rồi, phải, đã mười năm rồi. Người đàn ông mà cô từng yêu, người đã cướp đi tất cả cuộc đời...
Lan Vy
Nguồn: [Tên nguồn]

Tin liên quan

Tin bài cùng chủ đề Tiếng khóc ai oán sau bức tranh ma mị

Dung tắt đi nụ cười, cô hiểu được là chị đang nói đến điều gì. Có lẽ chị cũng nhìn thấy những gì mà cô đã nhìn, chị cũng là người bị thôi miên cơ mà. Nhưng chị cũng thấy đứa trẻ ấy hay sao?...