Châu cứ nhìn anh như muốn khoan thẳng vào đầu anh để nói một điều gì đó. Cuối cùng cô ta bật khóc. Tiến luống cuống trước những thay đổi thất thường của cô. Tại sao cô ta lại giở chiêu này ra? Mà lại còn là khóc? Không phải Châu luôn muốn mạnh mẽ trước mặt anh sao?
Châu và Tiến là oan gia ngàn đời của nhau, dù ở trong hoàn cảnh nào, hễ chạm mặt là có mâu thuẫn. Bỗng nhiên một ngày, cuộc đời của Châu thực sự trở nên hỗn loạn khi vị hôn phu của cô tuyên bố từ hôn. Châu trở thành trò cười cho tất cả mọi người, kể cả Tiến. Không thể để mọi chuyện diễn ra theo cách vô lý như thế, Châu quyết định đi tìm hiểu lý do khiến anh ta từ bỏ. Nhưng càng tìm hiểu cô lại càng gặp những chuyện khó hiểu về người mà bản thân đã sống thử trước đó ba năm. Hình như anh ta không hề yêu cô mà có một kế hoạch khác. Đón đọc truyện dài kỳ: Tình yêu bỏ trốn vào 19h00 từ ngày 1/1/2018 tại mục Eva Yêu. |
"Cảm giác bị hại như thế nào hả nhà văn?" - Tiến nói.
Người đàn ông vẫn ôm đầu, nghiến răng quát lớn:
- Mày là thằng điên nào?
- Ông không có quyền được biết tôi, kể cả tôi có là thằng điên nào đi chăng nữa. Nhưng ông cũng nên nhớ, hại người thì phải nghĩ đến hậu quả. Hôm nay ông được lợi, ngay mai chưa chắc đã ăn lớn được đâu. Đời còn dài mà.
Người đàn ông run lên bần bật, không rõ là tức giận hay sợ hãi nữa. Ông ta chỉ tay vào Tiến, nói:
- Tao sẽ kiện mày.
Tiến nhún vai:
- Cứ việc, ông đừng quên đang mang trên mình cái tội đạo văn đấy.
Mọi người xì xầm bàn tán to hơn, tay nhà văn liếc nhìn quanh rồi đứng dậy. Ông ta không nói được gì, chỉ vội vàng chuồn khỏi đây. Tiến không đuổi theo, anh chỉ định giúp Châu trả thù một chút thôi. Mọi chuyện vẫn cần đến pháp luật. Anh tin rồi một ngày nào đó, ông ta sẽ phải sống trong ngục tù.
Nhưng Tiến không ngờ được sự việc đã đi hơi xa so với dự tính ban đầu của anh, khi một loạt clip anh cãi nhau với người đàn ông được tung lên mạng. Họ bắt đầu nghi ngờ chuyện tác giả của cuốn sách vừa rồi mới là người đạo văn.
Khi Tiến còn đang vò đầu bứt tai không biết giải quyết chuyện này như thế nào thì Bích đã từ đâu chạy đến, hí hửng nói:
- Này người anh hùng, Châu nhắn anh xuống gặp cô ấy ở dưới sảnh đấy.
Tiến phẩy tay:
- Bảo cô ta đi đi, tôi không rảnh để gặp đâu.
- Chuyện quan trọng, anh biết tính khí Châu rồi mà. Nó không gặp được thì nó sẽ lên tận đây đấy. Đừng để lớn chuyện.
Cái trò doạ nạt con trẻ này cũng khiến Tiến thấy ngại ngần, quả tình đúng là anh không muốn gặp Châu, dù cô ta đang nợ tiền anh. Bởi anh biết cô ấy sẽ nói gì.
- Ai cần anh làm như vậy?
Châu khoanh tay nói với một giọng hách dịch.
- Anh là gì của tôi mà cũng muốn xen vào cuộc đời tôi? Tôi cho phép anh à?
Tiến ngẩng đần, chống hai tay vào hông. Quả nhiên cô ta sẽ nói như thế mà, anh đã quá hiểu cô ta rồi. Làm gì có chuyện cô ta cảm ơn anh, cô ta chỉ muốn moi móc mọi vấn đề để được cãi nhau với anh thôi. Tiến đáp:
- Được rồi, coi như tôi xin lỗi. Lần sau tôi sẽ không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì nữa. Nhưng hắn ta ngứa mắt thật.
Châu im lặng, điều đáng nói là sự im lặng này rất nghẹt thở. Châu cứ nhìn anh như muốn khoan thẳng vào đầu anh để nói một điều gì đó. Cuối cùng cô ta bật khóc. Tiến luống cuống trước những thay đổi thất thường của cô. Tại sao cô ta lại giở chiêu này ra? Mà lại còn là khóc? Không phải Châu luôn muốn mạnh mẽ trước mặt anh sao?
"Thôi nào, cô sao vậy?" - Tiến ngượng ngùng đưa tay ra vỗ vào vai cô. Anh làm hành động này rất miễn cưỡng.
Châu gạt tay của Tiến ra, không nói không rằng quay người bỏ đi. Tiến nhìn bàn tay của mình bơ vơ ở lại, rồi nhìn theo cái dáng của Châu. Không phải là cô ta xúc động quá đó chứ? Vì anh đã giúp cô ấy lấy lại thanh danh à? Không nhịn được, Tiến bật cười. Cô ta giống như một đứa trẻ vậy.
Nhưng đâu phải Châu khóc vì như thế! Là vì chuyện của bố đã khiến cô nhớ lại những việc xảy ra vào sáu năm trước. Khi Tiến và cô yêu nhau. Hồi đó bố đã ép cô phải bỏ anh, mới dẫn đến việc cô giả vờ phản bội. Lúc ấy cô còn trẻ, vẫn không dám làm trái lời bố. Nhưng không ngờ được rằng nó lại đau đớn như vậy. Khi rời bỏ anh, cuộc sống của cô trở nên trống rỗng. Cô chợt nhận ra bản thân cứ làm theo lời người khác thì chỉ giống như một con robot thôi. Khoảng ba năm sau, cô để lại cho bố một bức thư và bỏ đi.
Đó chỉ giống như là một cuộc chạy trốn. Cô vẫn nằm trong lòng bàn tay bố, để bố thao túng từ xa. Ông ta gài một người đàn ông vào chung sống cùng với cô, người đàn ông ấy đã có vợ con. Vì quá nghèo khổ nên anh mới phải ăn ngủ cùng cô. Sao tự nhiên Châu lại thấy ghê tởm chính mình.
Cô vẫn nằm trong lòng bàn tay bố, để bố thao túng từ xa. (Ảnh minh họa)
Châu đến trước một thềm nhà bỏ hoang và ngồi đó khóc. Cô hoàn toàn mất phương hướng, không biết phải làm gì tiếp theo mới có thể thoát khỏi bố. Có lẽ phải biệt xứ và cắt đứt toàn bộ liên lạc.
"Hoá ra cô ở đây à?" - Tiến từ đâu xuất hiện, đi đến ngồi cạnh cô. Châu không ngẩng đầu lên, cũng không thắc mắc anh ta đuổi theo cô làm gì. Châu gục mặt xuống hai cánh tay đang khoanh lại của mình. Không muốn để anh ta nhìn thấy bộ dạng tả tơi này.
- Cô vẫn mít ướt như ngày nào.
Một chiếc khăn giấy được đưa tới, Châu vồ lấy nó lau nước mắt và xì mũi. Tiến bật cười:
- Tôi sẽ cho cô nợ tiền dài hạn, nên đừng có lo gì cả.
"Anh không cần đối xử tốt với tôi." - Châu đáp - "Chúng ta không còn là ai của ai nữa cả nên anh cứ lạnh lùng với tôi như trước kia đi. Tôi thấy ổn hơn."
- Cô đang lo sợ chúng ta yêu nhau đấy à?
- Đúng. Tôi lo sợ mọi thứ. Tôi là kẻ ngu ngốc, luôn luôn bị mắc lừa, nên tôi bắt đầu cảm thấy lo sợ.
Cô ấy lo sợ đến vậy, hẳn là đã gặp phải một chuyện gì đó nữa, không hoàn toàn là chuyện bị đạo văn đâu. Tiến nhìn dòng xe đi qua đi lại, nói:
- Tại sao cô phải khóc? Tôi đâu có làm gì cô?
- Không phải tại anh. Nhưng tôi không thể cho anh biết được.
- Sao thế?
Châu hét lên khiến Tiến giật mình:
- Đừng có hỏi nữa và cút khỏi đây đi.
- Cô lại lên cơn à?
- Đúng, tôi lên cơn đấy. Mắc mớ gì anh cứ đi theo tôi rồi làm mấy cái chuyện không đâu thế.
Tiến đứng dậy, quát:
- Cô đúng là đồ điên! Lúc cô say chính là cô đã gọi cho tôi đấy. Cô nghĩ tôi rảnh hơi để làm à? Còn hôm nay, tôi chạy theo thế này là nghĩ cô khóc vì tôi. Tôi thấy có lỗi nên mới chạy theo. Ai tàn nhẫn và độc ác như cô đâu.
Anh không cần đối xử tốt với tôi - Châu đáp - Chúng ta không còn là ai của ai nữa cả nên anh cứ lạnh lùng với tôi như trước kia đi. Tôi thấy ổn hơn. (Ảnh minh họa)
Châu im lặng, anh ta đang muốn nhắc đến chuyện ngày xưa à? Tàn nhẫn và độc ác. Cô đã tàn nhẫn và độc ác với anh.
- Cô muốn làm sao thì làm.
Tiến phẩy tay nói rồi bỏ đi. Châu ngồi lại trên bậc thềm. Tự nhiên Châu thấy tò mò về duyên phận này, tại sao đã sáu năm rồi mà cô và anh vẫn cần phải ở lại bên đời nhau? Chỉ để làm một cặp oan gia ư?
…
Châu đến công ty của Mạnh, anh ta đang có một buổi họp cho nên cô phải ngồi đợi anh ở bên ngoài. Khoảng ba mươi phút sau, Mạnh đi ra cùng với những người khác. Họ đang bàn tán về những dự án, những chỉ tiêu cần tiến tới. Châu nghe qua chỉ hiểu mang máng.
"Cô đến lâu chưa?" - Mạnh hỏi.
Châu nhìn đồng hồ, thành thật đáp:
- Mới tới thôi!
- Ba mươi phút là mới tới hả?
Châu bật cười, Mạnh cũng bật cười theo. Cô đúng là kẻ nói dối tệ nhất thế giới. Mạnh đưa Châu vào văn phòng riêng của mình, mọi thứ đều được sắp xếp rất gọn gàng và thẩm mỹ. Mạnh ngồi vào cái ghế giám đốc, anh đưa tay mời Châu ngồi ghế đối diện mình.
- Cô có khát không?
Châu lắc đầu. Mạnh lấy điện thoại ấn một số:
- Ừ, mang cho anh hai tách trà vào đây nhé.
Sau đó Mạnh nháy mắt với cô:
- Ngồi ba mươi phút hẳn là khát rồi. Chỉ là cô đang ngại thôi.
Châu cười. Mạnh hình như rất thích tỏ ra là mình hiểu tâm lý của người khác. Hoặc là anh ta đang cố làm giảm bớt không khí xa lạ giữa hai người. Châu ngồi xuống chiếc ghế đối diện, cô đặt một tập bản thảo lên trên bàn và nói:
- Đây là một tập truyện tôi viết từ sáu năm trước. Chưa từng công bố với ai. Nó là truyện đầu tay của tôi, văn phong có thể sẽ khác bây giờ, nhưng mấy ngày qua tôi đã biên tập lại một chút. Anh hãy đọc và thẩm định xem nó có thể xuất bản được không.
Mạnh cầm tập bản thảo lên xem, anh đọc to cái tên của nó:
- Ràng buộc?
- Cái tên được đặt tạm thời.
Mạnh bỏ tập bàn thảo xuống:
- Tôi sẽ đọc, nhưng vừa rồi ở cuộc họp, chúng tôi có nói đến trường hợp đạo văn của cô. Mới sáng hôm qua, cô biết đấy, sự lan truyền tin tức ấy mà, tất cả mọi người đều đã biết vụ bạn cô giúp cô minh oan…
- Đó không phải bạn, cũng không phải là anh ta giúp tôi.
- Thế thì là gì?
- Không là gì cả. Tôi không biết. Nhưng có những chuyện nội tình của nó khác xa vẻ bề ngoài.
Mạnh im lặng, nhìn cô như để chờ đợi cô sẽ nói cái nội tình bí ẩn kia cho anh ta nghe. Nhưng Châu chỉ im lặng.
- Thôi được rồi. Tôi đang muốn hướng đến cho cô một vụ kiện. Cô thấy ổn không?
Châu lắc đầu:
"Không cần." - Vì nếu kiện, nó sẽ liên quan đến bố cô.
- Tại sao vậy?
- Tôi không muốn.
- Nếu như không thì vết nhơ đó sẽ đi theo cô cả đời.
"Tôi… tôi… "- Châu lắp bắp. Bố có thể lừa cô, nhưng là vì ông quá yêu thương cô, ông không muốn mất cô. Dù ông có sai đi chăng nữa, thì ông vẫn mãi là bố cô. - "Tôi chính là kẻ đạo văn."
Mạnh nhíu mày:
- Gì cơ?
- Đạo văn là tôi, xin anh đừng tìm hiểu gì hết. Tôi muốn vụ này được lắng xuống.
Cô không còn cách nào khác, cũng không nghĩ được gì để chối bỏ trong lúc này. Cô rất kinh tởm chuyện lấy văn người khác để biến nó thành của mình, nhưng nếu cô nói cô đạo văn của chính mình thì cũng chẳng có gì kinh tởm. Nó chỉ là… ánh mắt của mọi người sẽ nhìn cô khác đi một chút mà thôi. Cô có thể chịu đựng được.
Còn nữa...
Mạnh sẽ tiếp tục hợp tác với Châu khi cô nói bản thân là kẻ đạo văn? Hay anh ta sẽ lấy lý do này để tạo một scandal giúp nâng cao tên tuổi công ty mình? Chuyện giữa Tiến và Châu càng ngày càng đi quá xa mối qua hệ của hai người. Tiến có bỏ mặc Châu như thái độ anh đã thể hiện? Đón đọc phần 13 truyện dài kỳ: Tình yêu bỏ trốn. Vào 19h00 ngày 14/1 tại mục Eva Yêu. |