Lấy nhau được 2 năm, sau khi đứa con đầu lòng của tôi mất, chồng tôi ôm hận.
Chồng nói rằng, chính tôi là người gây ra cái chết cho con khi không chăm sóc con chu đáo. Người chồng như anh có hiểu đuợc nỗi đau khổ của người mẹ như tôi khi mất đi đứa con hay không mà anh còn nói những lời ấy. Tôi thật sự không hiểu nổi, trong lòng anh đang nghĩ gì.
Chúng tôi lấy nhau sau khi đã yêu được 4 năm. Mối tình đẹp kéo dài tưởng chừng sẽ là một cuộc hôn nhân hạnh phúc, nhưng không ngờ nó lại ngắn ngủi như thế. Ngày cưới tôi, tôi cảm nhận tình yêu trong anh đã cạn. Thời đại bây giờ, một cuộc tình kéo dài 4 năm chẳng phải là quá lâu hay sao. Anh và tôi đã nhiều lần chia tay lên, chia tay xuống nhưng rồi cả hai cùng biết, phải có trách nhiệm với tình yêu của mình. Tôi nhún nhường còn anh thì cố gắng, thế là chúng tôi vẫn cưới nhau.
Sau gần 1 năm thì tôi mang bầu. Đứa con của tôi sinh ra không được vẹn nguyên, cháu bị hẹp van tim và đã qua đời. Từ đó, anh cứ trách cứ tôi, đổ hết tội lên đầu tôi. Anh còn nói, số anh lấy tôi không sướng, khổ vì đường con cái. Vì trước đây, khi có bầu, tôi đã phải thuốc thang nhiều nơi. Mới nửa tháng không có bầu mà anh đã lo ngay ngáy, anh thúc giục tôi đủ thứ, và giờ con mất, anh càng có cớ nói tôi.
Mới nửa tháng không có bầu mà anh đã lo ngay ngáy, anh thúc giục tôi đủ thứ, và giờ con mất, anh càng có cớ nói tôi. (ảnh minh họa)
Tôi đã đau khổ anh còn lửa đổ thêm dầu. Tôi chỉ biết khóc, nhưng nhìn tôi, anh không những không cho tôi một lời động viên mà còn nói tôi không ra gì. Bảo tôi có làm thì phải chịu, tôi làm gì chứ, tôi đã gây nên tội gì. Có người mẹ nào không thương con mà anh lại nói thế.
Rồi cuộc sống cứ thế trôi đi. Nếu tôi không nín nhịn thì có lẽ cái gia đình này cũng tan vỡ. Nhưng vì bản thân, tôi quyết không bỏ chồng, tôi không muốn mang tiếng với thiên hạ và không muốn bố mẹ tôi buồn. Tôi nói với anh rằng, tôi là con dâu của bố mẹ anh, là vợ của anh, nên tôi phải làm tròn trách nhiệm này.
Khi tôi mang bầu lần hai, anh nói tôi phải sinh con trai thì anh mới ưng thuận. Nhưng cuối cùng, tôi lại sinh con gái. Khi siêu âm, biết con là con gái, anh coi tôi không ra gì. Chưa một lần anh đưa tôi đi khám bác sĩ, cũng chưa một lần anh nói với tôi lời ngon ngọt, anh cũng không bao giờ động viên vợ được một câu trong suốt thời gian tôi mang bầu. Tôi đã khóc rất nhiều nhưng rồi lại nghĩ đến con, tôi phải cố gắng vượt qua.
Sinh con, anh không thèm ngó tới tôi và con một lần, anh cũng chưa từng bế ẵm con. Anh nói, tôi khó sinh con nên chỉ mong có con trai, như thế tôi còn có hi vọng được làm vợ anh. Tôi chỉ tưởng anh nói vậy chứ khi nhìn thấy đứa con đáng yêu này, anh sẽ suy nghĩ khác. Nào ngờ, anh cự tuyệt tôi thật. Anh có bồ, nuôi bồ, đi sớm về tối mà quên vợ con. Khi con lớn được vài tháng, anh nói, anh không cần mẹ con tôi. Có nuôi tôi trong nhà thời gian qua cũng chỉ vì nghĩ tôi mới sinh nên yếu. Anh không hi vọng tôi có thể sinh cho anh một đứa con trai vì số tôi khó về đường con cái.
Tôi chịu thua rồi. Cuối cùng, tôi phải ra đi, nhưng nhất định tôi không chịu kí vào đơn ly hôn. (ảnh minh họa)
Anh nói, anh có bồ và yêu cầu ly dị, anh sẽ cho tôi thuê căn nhà khác ở và chu cấp hàng tháng cho tôi 5 triệu. Tôi nói với anh là nhất định tôi không ly dị, không chịu kí vào đơn ly hôn vì tôi còn có con. Con tôi mới sinh ra, không thể đã chịu cảnh chia lìa, không có bố. Nhưng anh mặc kệ, anh coi tôi như không tồn tại trong căn nhà ấy. Nhiều lần anh nói, anh muốn tôi phải kí vào đơn nhưng tôi cứ cố chấp không làm. Vậy là, anh ngang nhiên đưa gái về nhà sống.
Anh nói với tôi rằng, bồ của anh đã có bầu hơn 3 tháng và anh biết, đó là một đứa con trai. Nếu tôi không chịu từ bỏ, anh sẽ chủ động đưa cô ta về nhà sống cùng mẹ con tôi, xem tôi có chịu được hay không. Bố mẹ anh cũng không nói được anh nữa, bất trị rồi. Họ đành ngậm ngùi nhìn con trai đối xử tệ bạc với con dâu và cháu. Thật không ngờ, anh đưa cô ta về nhà thật, họ sống vui vẻ. Người đàn bà ấy cũng thật ghê gớm. Cô ta có vẻ tự hào vì hành động của chồng tôi. Cô ta ngang nhiên làm oai trong nhà tôi, không chịu chào hỏi.
Tôi chịu thua rồi. Cuối cùng, tôi phải ra đi, nhưng nhất định tôi không chịu kí vào đơn ly hôn. Trên pháp luật, tôi và anh ta vẫn là vợ chồng. Và vì vậy, anh ta cũng không dễ dàng cưới vợ.
Tôi muốn cho anh ta biết, tôi ra đi không phải vì tôi sợ mà vì tôi đã quá thất vọng về một con người, một loại súc sinh, không có nhân tính. Tôi chỉ thương đứa con nhỏ, không biết, khi cháu lớn lên sẽ như thế nào và sẽ phản ứng ra sao khi biết có một người cha như thế.