Cứ nghĩ tới vẻ tiều tuỵ của em vì nhớ tôi, tôi không đành lòng bỏ rơi em. Tôi bỏ tất cả để nhanh chóng đến chỗ hẹn với em. Tôi sẽ cùng em sống cuộc sống mà em mong ước, đó là chỉ cần có tôi.
Sau hơn 3 tháng yêu nhau, tôi bị gia đình cô ấy ngăn cấm chỉ vì gia đình tôi không môn đăng hộ đối như họ mong muốn. Tôi là chàng trai tỉnh lẻ nghèo nàn và thu nhập cũng chỉ đủ sống chứ không làm giàu được. Trong khi cô ấy sinh ra và lớn lên trong gia đình giàu có, cha cô ấy là doanh nhân nổi tiếng, là chủ của một trung tâm thương mại lớn nhất nhì thành phố.
Cô con gái “rượu” của ông luôn được rất nhiều người để ý, họ là những người theo ông là môn đăng hộ đối. Chưa kể với ông, cuộc hôn nhân của cô con gái “rượu” còn là sự đổi trao cần thiết cho công việc kinh doanh đang có nguy cơ đứng trên bờ vực thẳm ở thời buổi kinh tế rơi vào khủng hoảng như hiện tại.
Vậy mà cuối cùng em gặp tôi rồi yêu tôi bằng thứ tình yêu trong sáng đầu đời. Khi biết được em là tiểu thư con nhà giàu, tôi đã thẳng thắn nói với em đừng gặp nhau nữa. Em khóc rất nhiều, em nói em cần tôi. Em không thể sống thiếu tôi.
Ảnh minh họa
Tôi yêu em nhưng luôn cảm thấy áp lực. Em quen sống cuộc sống đầy đủ, mà tôi thì không thể mang lại cho em một cuộc sống sung túc như thế. Đành rằng tình cảm quan trọng, tinh thần quyết định mọi thứ nhưng không thể phủ nhận sự quan trọng của vật chất. Tôi cũng có tự ái, tự trong bản thân. Tôi sẽ khó mà chấp nhận được
Vì vậy mà dù yêu em tôi vẫn kiên quyết ngậm ngùi nói lời chia tay. Em không đồng ý nhưng ngay sau đó, em bị người nhà cấm cửa, không cho ra khỏi nhà một mình. Em đã điện thoại khóc với tôi rất nhiều.
Một ngày, trong lúc tôi đang làm việc, em gọi điện hẹn đến quán cà phê gần nhà, bảo tôi ra ngay với em. Tôi vội vã đi ra. Nhìn em tiều tuỵ, gầy rộc đi mà tôi xót xa. Em không nói gì, chỉ nhìn tôi và khóc. Hơn một tiếng như thế thì bất ngờ người nhà em xuất hiện. Tôi chỉ kịp nhận ra anh tài xế riêng của bố em, sau đó bị đánh túi bụi vào người.
Em gào lên bảo họ dừng tay nhưng họ không có ý sẽ dừng lại. Em lao tới, tránh những cú đánh cho tôi và cũng bị đánh túi bụi. Tôi ôm em để tránh những cú đánh cho em. Cuối cùng cả hai bị thương khắp người, tôi bị nặng hơn. Sau đó, tôi phải nằm viện hơn 1 tuần. Còn em tiếp tục cấm cửa và không cho dùng điện thoại.
Hơn 3 tháng sau, tôi nhận được cuộc điện thoại từ một số lạ, là giọng của em. Em nói em đang đi du lịch cùng gia đình và mượn máy người khác để gọi. Giọng em rất gấp gáp, em nói nhanh vì sợ người nhà phát hiện. Em bảo em sẽ trốn khỏi gia đình trong chuyến đi này, và muốn sống cùng tôi. Em cho tôi địa điểm của nơi em sẽ đến và bảo tôi cùng đến đó nếu cuộc trốn chạy lần này thành công.
Cứ nghĩ tới vẻ tiều tuỵ của em vì nhớ tôi, tôi không đành lòng bỏ rơi em. Tôi bỏ tất cả để nhanh chóng đến chỗ hẹn với em. Tôi sẽ cùng em sống cuộc sống mà em mong ước, đó là chỉ cần có tôi.
Hai năm sau, tôi trở về nơi tôi đã bỏ đi. Cũng trong tiếng khóc nức nở của em, chỉ khác là lòng tôi không còn cảm giác đau khi nghe tiếng khóc đó nữa. Hình ảnh em không mảnh vải cùng người đàn ông lạ trên chính chiếc giường của tôi với em nằm hàng đêm đã ám ảnh tôi. Nó như một vết khứa sâu vào trái tim tôi, đau đến không thể thốt ra bất cứ lời nào.
Và tôi đã nhẹ lòng ra đi ngay sau đó.