Tôi lấy vợ được một năm, chúng tôi có với nhau một cô công chúa xinh xắn. Tưởng chừng như chuyện mẹ chồng nàng dâu nhà tôi êm xuôi và không sóng gió. Nhưng tôi đã lầm...
Nhà tôi có ba anh em trai, tôi là con cả, mẹ tôi là người phụ nữ duy nhất trong nhà và cũng là người chu toàn mọi chuyện trong gia đình. Từ ngày tôi lấy vợ, vợ tôi trở thành người phụ nữ thứ hai. Vợ tôi vốn là một cô gái biết điều, lễ phép và được lòng mọi người.
Tôi cảm thấy mình vô cùng hạnh phúc khi có một bà mẹ trẻ trung, tâm lý, một cô vợ đảm đang, nghiêm khắc đâu ra đấy và nhất là vợ tôi vô cùng cẩn thận. Mẹ và vợ tôi yêu thương, hòa thuận lắm, đôi khi đồng lòng trêu tôi luôn. Nhưng mọi chuyện lại không mãi êm xuôi như vậy.
Vợ tôi sinh em bé. Mẹ tôi bảo chỉ cần bật bình nước nóng tắm cho hai mẹ con là được, từ xưa mẹ đẻ hai thằng vẫn thế. Còn vợ tôi thì nhất định bảo tháng đầu ở cữ hai mẹ con cần được tắm nước tiệt trùng hoàn toàn đun sôi để nguội. Mẹ tôi thì không thể nào ngày ngày đun mấy chục lít nước chỉ để hai mẹ con tắm như vậy. Thế là tháng đầu vợ chồng tôi xin về nhà ngoại, và bà nội thì đồng ý vô điều kiện.
Bà nội yêu cháu “quá trời quá đất”. Ngày con mới về nhà nội, lúc nào bà cũng thích bế cháu ngủ, mặc cho vợ chồng tôi cản vì sợ bế nhiều con quen. Sáng sáng, chỉ vì muốn nhìn cháu, bà cứ xông thẳng vào phòng tôi, và đa phần là lần nào cũng bế luôn cháu xuống phòng ông bà. Và thế là vợ tôi lại tỏ ra chẳng hài lòng tí nào, vì ngủ thôi cũng không thoải mái, hơn nữa con đang ngủ yên thì bà cứ lôi dậy.
Có hôm con quấy, mãi vợ tôi mới ru được cho con ngủ, bà bảo bà trông con cho để vợ đi ăn cơm, nhưng chẳng hiểu sao, chỉ mười phút sau vợ lên đã không thấy con trong phòng, bà bảo: “Tự nhiên nó tỉnh nên bà bế xuống phòng bà luôn rồi.”
(ảnh minh họa)
Vợ tôi luôn muốn “cách li” con với những điều vợ gọi là “tệ nạn”, mà phòng ông bà thì chứa đầy những điều mà vợ cho là “tệ nạn” đó. Vợ bảo mọi người thường xuyên hút thuốc trong phòng ông bà nên căn phòng luôn hôi hám mùi thuốc, không những thế ông lại thích uống rượu bia, nên hơi thở lúc nào cũng sực nức mùi bia mùi rượu, càng vì thế mà cô ấy càng không muốn để con lại gần ông mỗi lúc ông uống rượu bia vào rồi.
Chỉ vì sợ cháu không theo ông nên cứ vắng mẹ là bà bế ngay cháu sang ngay phòng nằm với ông, kể cả lúc ông uống bia rượu rồi. Vợ tôi cau mày nhìn tôi bảo: “Sao người con thơm tho mùi sữa mà lại cứ để ám mùi rượu bia, thuốc lá hôi hám thế?”
Bà nội “nghiện” thơm cháu quá mức. Vợ tôi bảo: “Khoa học đã chứng minh, không nên thơm con, vì miệng người lớn không thể sạch sẽ hoàn toàn nên thơm con sẽ truyền vi khuẩn sang con.”. Còn mẹ tôi thì vì quá yêu cháu nên nhìn cháu là chỉ muốn thơm “ngấu nghiến”.
Ban đầu bà cũng không ưa cái gọi là “khoa học” của vợ đâu, nhưng sau cũng nghe vợ tôi, không được thơm má, bà chuyển sang thơm khắp người rồi thơm chân thơm tay con. Cho dù không thơm vào má con như đúng ý vợ, nhưng vì lúc nào bà cũng hít lấy hít để người cháu làm vợ tôi lại nhăn nhó.
Bà nội “nghiện” bế cháu quá mức. Chỉ cần cháu khóc là bà bảo bà bế, thế nên vợ tôi sợ con khóc lắm, cứ mỗi khi con khóc tôi lại nghe cô ấy nói với con rằng: “Con đừng khóc nữa, bé mồm thôi nào, không bà lại lên bây giờ!”, những thực tình bà nội đâu phải “ba bị” cơ chứ, nghĩ mà tôi cũng đến dở khóc dở cười.
Có những lần con đang nằm chơi ngoan bà chìa tay nói: “Bà bế tí nào!”, vợ tôi lúc đầu còn bảo: “Mẹ cứ để cháu nằm chơi, bế nhiều cháu quen đấy!”, mẹ tôi nghe nhưng rồi cũng kệ, sau dần lời vợ tôi cũng vô tác dụng. Hậu quả là nhiều đêm con cứ đòi bế trên tay mới ngủ còn đặt nằm là khóc. Và cuối cùng, bà thì thỏa mãn được bế cháu, còn tôi lại là người hứng sự khó chịu của vợ.
Vợ tôi luôn muốn tự tay tắm cho con, còn bà thì yêu cháu nên cũng muốn tắm cho cháu cùng. Ban đầu bà tắm cho cháu là chính để vợ tôi kiêng nước, nhưng vì bà có móng tay nên dù gãi đầu cháu nhẹ đến mấy vợ tôi cũng không đồng ý, vợ bảo: “Thóp con còn non nên cấm gãi!”, nhưng tôi biết “cấm” mẹ như nào được. Thế là vợ quyết định tự tay tắm cho con.
Đến hôm con có xuất hiện “cứt trâu” trên đầu, bà nội thì cau mày bảo: “Mẹ bảo rồi, con cứ không đồng ý để mẹ gãi, phải gãi nhẹ nhẹ mới không bị cứt trâu… khổ thân cháu của bà quá!”, mẹ nói khẽ tai tôi bảo tôi nhắc vợ, còn vợ tôi dù không nói với mẹ nhưng vẫn bảo tôi: “Nhất định là không được gãi!”
Từ khi nào, mà cuộc chiến tranh lạnh giữa mẹ chồng nàng dâu trong gia đình tôi lại diễn ra âm thầm thế này. Hai con người vốn hòa hợp nhưng nay bằng mặt mà nhiều điều không bằng lòng chỉ vì khó dung hòa các chăm con chăm cháu. Rồi cuộc chiến tranh lạnh này sẽ đi đến đâu?. Tôi phải làm sao để ngăn được những hậu quả đáng gờm về sau nữa đây?