Ai cũng bảo tôi sướng khi lấy được vợ giỏi, vợ tài, kiếm tiền đến mức đàn ông còn phải thán phục. Còn tôi, cảm giác duy nhất trong tôi là sự chán ngán và mệt mỏi. Tiền vợ mang về càng nhiều thì bi kịch gia đình của chúng tôi càng lớn.
Nhìn cô con gái đầu mới vừa tròn 2 tuổi đêm nào cũng đi ngủ trong sự thổn thức vì nhớ mẹ, ruột gan tôi như có ai xát muối. Con bé hậm hực, khóc mếu rồi cuối cùng thiếp đi trong tay bà giúp việc.
Đến nửa đêm vợ tôi mới về, thấy con bé ngủ bên phòng bà giúp việc, sợ đánh động nên kệ nó luôn. Vậy là cả một ngày dài, con tôi không cảm nhận được hơi ấm và tình yêu của mẹ!
Đó chính xác là bi kịch lớn nhất của gia đình tôi lúc này, bi kịch của một tổ ấm có người vợ làm ra 50 triệu một tháng.
Cả một ngày dài, con tôi không cảm nhận được hơi ấm và tình yêu của mẹ! (Ảnh minh họa)
Vợ tôi là người đàn bà giỏi giang, hoạt bát và có nhiều tham vọng. Ngày trước khi yêu, chính tính cách này của cô ấy khiến tôi thấy thú vị và theo đuổi.
Tôi không phải đàn ông bất tài. Số tiền tôi kiếm được mỗi tháng cũng không hề kém cạnh. Tôi cho rằng, việc lựa chọn cô ấy làm vợ thực sự là sai lầm lớn nhất của tôi đến giờ.
Kể từ khi cưới xong, cô ấy chỉ làm đúng một điều duy nhất là sinh cho tôi một công chúa cực kì dễ thương. Con được 6 tháng, cô ấy thuê giúp việc và lao vào làm.
Tôi không trách cứ cũng chẳng cản ngăn, bởi lẽ phụ nữ cũng cần có sự nghiệp và theo đuổi đam mê của mình. Tôi không phải loại đàn ông ích kỉ để bắt vợ tối ngày vùi đầu vào bỉm sữa. Nhưng… giá mà cô ấy hiểu, tổ ấm này cần bàn tay một người phụ nữ.
Tôi không phải loại đàn ông ích kỉ để bắt vợ tối ngày vùi đầu vào bỉm sữa. Nhưng… giá mà cô ấy hiểu, tổ ấm này cần bàn tay một người phụ nữ. (Ảnh minh họa)
Con còn nhỏ nhưng vì tiền bạc cô ấy lao vào làm đến mức chẳng có thời gian gần con. Chưa đầy năm nhưng con gái tôi không có mấy thời gian ở cùng mẹ. Hôm nào cô ấy cũng đi làm tới tối mịt mới về, khi mà con đã ngủ say.
Tôi xót con nên khuyên vợ chuyển việc khác. Con nhỏ, kiếm ít tiền một chút cũng được, miễn là có thời gian cho con. Gia đình tôi không phải chịu gánh nặng về kinh tế nên cũng không cần phải quá áp lực chuyện thu nhập hàng tháng.
Nhưng vợ tôi không nghe, cô ấy cho rằng tôi ích kỉ. Cô ấy nói nhiệm vụ của đàn bà không phải chỉ là đẻ và nuôi con, tôi không cho cô ấy làm là vì tôi ghen tức với sự thành công của vợ. Nghe vậy, tôi không muốn nói nữa.
Vợ tôi quá bận rộn, cô ấy đi công tác triền miên, về muộn tối ngày. Cuối tuần nào cũng chỉ mình tôi đưa con gái đi chơi. Thậm chí nhiều người không biết còn tưởng tôi làm bố đơn thân vì chẳng bao giờ thấy vợ đi cùng.
Khi tôi nói đến việc con gái cần sự quan tâm của mẹ thì vợ tôi lại lí luận xa mẹ cũng tốt để con tự lập. Gia đình tôi lúc nào cũng lạnh lẽo vì thiếu bàn tay chăm sóc của phụ nữ.
Khi tôi nói đến việc con gái cần sự quan tâm của mẹ thì vợ tôi lại lí luận xa mẹ cũng tốt để con tự lập. Gia đình tôi lúc nào cũng lạnh lẽo vì thiếu bàn tay chăm sóc của phụ nữ. (Ảnh minh họa)
Tôi đã nghĩ đến chuyện ly hôn… nhưng tôi thương con. Tôi muốn vợ hiểu ra và quay về chứ không phải muốn cướp đi của con quyền có một gia đình trọn vẹn. Con bé đã quá thiệt thòi khi không được mẹ quan tâm, giờ lại vì bố mà gia đình ly tán thì tôi thực sự quá có lỗi.
Mỗi tháng, nhìn số tiền kiếm được của vợ tôi gửi vào tài khoản tiết kiệm, tôi lại chỉ thở dài ngao ngán. Tôi ước, có thể dùng tiền mua lấy tình yêu thương của vợ dành cho con.