Ngày giỗ của người đó, anh về quê chị, đi biệt. Tôi không nên ghen và cũng không có tư cách để ghen vì tôi đã chấp nhận ngay từ đầu.
5 năm sau ngày cưới, tôi tình cờ lục lọi đống đồ đạc cũ của anh để dọn dẹp nhà cửa. Một bức hình đập vào mắt tôi khiến tôi cảm thấy choáng váng. Người phụ nữ ấy quá đẹp, đẹp đến mê hồn, còn anh, âu yếm bên người đó.
Có lẽ, đó là bức hình duy nhất anh giữ lại làm kỉ niệm lưu trong tim. Tôi biết, anh đã từng rất yêu, tưởng không có gì chen vào tình cảm của hai người. Chỉ là, khi chị mãi mãi ra đi, anh cũng phải tìm bến đỗ mới.
Ngày yêu anh, anh từng nói với tôi thế này ‘trái tim anh chưa lành hẳn, anh cần thời gian để quên người ấy’, nhưng tôi lại chấp nhận, quyết định sẽ là người chữa lành vết thương cho anh. Chị đã không còn ở bên cạnh anh nữa, anh sẽ nhớ vô cùng.
Thi thoảng, anh hay gợi nhắc về nơi này, nơi kia, là nơi anh đã từng ăn rất ngon. Dù anh không nói hẳn ra, nhưng tôi hiểu, đó là vì anh nhớ chị. (Ảnh minh họa)
Mỗi ngày trôi qua bên anh, tôi đều được anh đưa đến những nơi kỉ niệm cũ, tôi hiểu, đó là điều tôi phải làm vì tôi đã chọn. Cưới nhau, chúng tôi có một cuộc sống bình dị như bao người khác. Nhất là từ ngày sinh cu Bin, anh đã thay đổi hẳn. Anh không còn mơ màng, không còn mông lung, tập trung hơn vào công việc và chăm sóc gia đình, con cái.
Chỉ là, có những đêm, tôi thấy anh bần thần ngồi suy tư, tôi lại cảm thấy chạnh lòng, suy diễn. Chắc đó là lúc anh đang nhớ tới người yêu cũ. Vì sự ra đi đột ngột đó đã làm anh sốc nặng, nhiều năm sau cũng khó lòng quên được. Anh nói yêu tôi, trân trọng tôi nhưng trong lòng tôi luôn hoài nghi, liệu anh có được bao nhiêu phần tình yêu dành cho tôi?
Ngày giỗ của người đó, anh về quê chị, đi biệt. Tôi không nên ghen và cũng không có tư cách để ghen vì tôi đã chấp nhận ngay từ đầu. Thế mà tôi lại nóng bừng mặt, lên cơn cáu giận, thậm chí đập phá đồ đạc trong nhà, trút giận lên con. Tôi không kìm chế được bản thân mình. Tôi bảo anh, chị đã đi lâu rồi, anh cũng nên sống với thực tế, với gia đình, với vợ con anh. Anh nhìn tôi không nói một lời, ánh mắt ấy khiến tôi thêm phần khó chịu.
Thi thoảng, anh hay gợi nhắc về nơi này, nơi kia, là nơi anh đã từng ăn rất ngon. Dù anh không nói hẳn ra, nhưng tôi hiểu, đó là vì anh nhớ chị. Tôi bực mình, và tìm mọi cách tránh xa những nơi đó. Anh buồn…
Tôi biết, có lúc mình hơi quá đáng, nhưng, sống bên người chồng lại luôn buồn bực tìm về quá khứ, không sống với thực tế, hiện tại, hơn cả là không biết anh có yêu mình thật lòng hay không, tôi thấy chán nản vô cùng. (Ảnh minh họa)
Hôm nay, tìm được tấm ảnh anh lưu giữ, thật đẹp, chị đẹp quá, mà bấy lâu nay tôi đâu biết mặt chị. Tôi chỉ ghen với một hình bóng đã khuất, ghen với người đàn bà lẽ ra là của anh mà không hay, chị là người như thế nào. Anh kể về chị trong niềm nuối tiếc, rằng chị hiền lành, xinh đẹp, dịu dàng, tốt bụng như người trong phim vậy. Nhìn khuôn mặt chị trong bức ảnh cũ, tôi đã cảm nhận được những điều anh nói là không sai.
Chị bất hạnh, ra đi sớm, vậy mà khi tôi được ở bên cạnh người đàn ông mình yêu, người lẽ ra là của chị, có được một mái ấm, có con cái đề huề lại còn ích kỉ ghen tuông? Chị có được gì ngoài nỗi nhớ ít ỏi phai mờ dần theo năm tháng của người yêu cũ? Vậy mà tôi cũng muốn giành giật sao? Ngày giỗ, anh ở bên chị, tôi cũng bực tức ghen tuông với anh, đòi anh về sao? Tôi có phải đã quá nhẫn tâm, đã quá hơn thua trong chuyện này?
Tôi biết, có lúc mình hơi quá đáng, nhưng, sống bên người chồng lại luôn buồn bực tìm về quá khứ, không sống với thực tế, hiện tại, hơn cả là không biết anh có yêu mình thật lòng hay không, tôi thấy chán nản vô cùng. Cuộc sống là vậy. Có những lúc vì yêu ta chấp nhận nhưng cũng vì yêu ta sinh ghen, sinh hằn học. Có những người cả đời không chịu chấp nhận quá khứ và cứ ôm lấy quá khứ để sống, trong khi hiện tại mọi thứ lại đang tốt đẹp.
Tôi chẳng trách chồng, chỉ trách bản thân mình không đủ bản lĩnh, không đủ tình yêu có thể kéo anh ra được quá khứ đau thương ấy. Còn với chị, người cũ của chồng, tôi vẫn nợ một lời xin lỗi và một câu cảm ơn.