Tôi đau khổ nhận ra, người tôi yêu thương không phải là người chồng hiện tại, mà chính là người tình cũ của tôi.
Bao nhiêu tình cảm, sự chân thành vốn có tôi dành cho anh cả. Nhưng cuối cùng, chúng tôi lại không đến được với nhau chỉ vì vài lý do nhỏ nhặt. Nếu như chúng tôi cố gắng, có lẽ mọi chuyện đã suôn sẻ.
Anh đến với tôi như một cơn gió, nhẹ nhàng và mềm mại. Cảm giác quen anh, thân anh rồi yêu anh thật hạnh phúc biết bao. Thời gian chúng tôi yêu nhau không nhiều nhưng cũng đủ để hiểu và sẻ chia, thông cảm cho nhau. Chúng tôi cũng từng nghiêm túc với nhau mà nói về chuyện cưới xin. Nhưng thời gian trôi đi, những lãng mạn của ngày đầu yêu không còn nhiều, dần dần đó là những gánh nặng công việc, kinh tế, chúng tôi không còn nhiều thời gian dành cho nhau nữa.
Anh đi làm xa, tôi cũng mải mê với công việc hiện tại của mình. Càng ngày chúng tôi càng ít liên lạc. Những lời yêu thương cũng nhạt dần và tình cảm cũng theo đó mà trôi đi. Anh và tôi đã là hai người lớn nhưng không biết trân trọng nhau, không biết nghĩ về tương lai mà chỉ nhìn vào những thứ trước mắt. Hoặc cả hai còn chưa đủ từng trải để hiểu là phải giữ lấy nhau.
Anh đi làm xa, tôi cũng mải mê với công việc hiện tại của mình. Càng ngày chúng tôi càng ít liên lạc. (ảnh minh họa)
Cứ như thế, mọi thứ nhạt dần và chúng tôi cũng thay đổi, cả hai chia tay nhau trong lặng lẽ không một lời từ biệt, cũng không có câu nói nào chính thức. Chỉ là những câu nói của anh dần nhạt nhẽo, chỉ giống như lời hỏi thăm của đôi bạn thân. Anh và tôi cũng không còn nói những lời ngọt ngào, cũng không nói yêu nhau, không tán tỉnh, không còn ngôn từ hoa mỹ nữa. Chỉ là những câu hỏi về sức khỏe, công việc và gia đình.
Rồi một ngày anh hỏi tôi: “Em có người yêu mới chưa?”, tôi biết mọi thứ đã chấm dứt. Tôi cười: “Chắc anh có rồi à?”, anh không nói gì và tôi hiểu, anh đã có người con gái khác. Tôi có chút buồn nhưng thật lạ, không khóc cũng không đau khổ, giống như mọi thứ chỉ còn là hoài niệm, chỉ còn là nhớ nhung trong sâu thẳm trái tim. Tôi thở dài: “Thôi thế cũng tốt, dù sao thì cũng ở xa nhau”. Chúng tôi mất nhau như vậy đấy!
Và rồi, 1 năm sau, tôi cũng có người yêu. Đó là người đàn ông yêu thương tôi, chăm lo cho tôi nhiều thứ. Cũng đã đến tuổi lập gia đình, chỉ sau thời gian nửa năm yêu nhau, tôi đồng ý làm vợ anh. Khi đó, tôi không hề có suy nghĩ về tình cũ, không nhớ nhung gì người ta cả.
Chỉ khi tôi đã được làm vợ người chồng của mình, tôi mới hiểu, cuộc sống hôn nhân thật sự không như mộng. Về gia đình anh, anh hoàn toàn thay đổi. Tôi đã hiểu, anh là người con của gia đình, anh nghe lời mẹ anh đến phát sợ. Cái gì chỉ cần là mẹ anh nói thì anh cho là đúng hết. Anh không bận tâm tôi nghĩ gì, tôi làm sao, anh luôn cho rằng tôi sai.
Mẹ chồng tôi là người cực kì khó tính, cái gì bà cũng soi từng tí một. Dường như bà có thành kiến với con dâu, thế nên, bà không muốn tôi góp ý chuyện gì trong gia đình bà. Tôi là con cái trong nhà mà như người giúp việc, chỉ được phép nấu nướng, dọn dẹp và sinh con… Còn các việc khác, tôi không được xen vào.
Mẹ chồng tôi là người cực kì khó tính, cái gì bà cũng soi từng tí một. Dường như bà có thành kiến với con dâu, thế nên, bà không muốn tôi góp ý chuyện gì trong gia đình bà. (ảnh minh họa)
Nhiều lần tôi phàn nàn với anh về mẹ nhưng anh lại cho rằng tôi hỗn. Vì dù sao mẹ cũng là người lớn. Anh không mắng, không đánh tôi nhưng sự thiên vị anh dành cho mẹ khiến tôi cảm thấy ngột ngạt khi sống trong căn nhà này. Và tôi nghĩ lại những ngày tháng yêu anh, anh chiều tôi bao nhiêu thì giờ chán nản bấy nhiêu.
Và trong giây phút hồi tưởng lại thời thanh niên đẹp đẽ, thời còn con gái ấy, vô tình tôi nhớ tới người cũ. Đó là người đàn ông mà chỉ vì khoảng cách chúng tôi đã bỏ nhau. Tôi đang nghĩ, không biết giờ anh ấy sống ra sao, có hạnh phúc không? Và giá như ngày xưa tôi lấy anh ấy, thì giờ cuộc sống của tôi có thế này hay không? Đó là người đàn ông tốt, chỉ vì khi đó chúng tôi chưa biết quý trọng nhau, chưa cùng nhau cố gắng vượt qua khoảng cách, cố gắng chờ đợi và vươn tới tương lai.
Chúng tôi sống quá nông cạn, mơ mộng quá nhiều và đánh mất đi tình yêu của mình. Tôi cảm thấy buồn chán, mệt mỏi và suy nghĩ rất nhiều khi đang sống không hạnh phúc. Giờ tôi thấy tiếc những ngày tháng độc thân, tiếc những giây phút bên anh và tiếc cảm giác được yêu thương che chở như vậy.
Có những đêm tôi nằm bên chồng mà buồn chán, nghĩ về những tháng ngày trước kia, nghĩ về ngày còn tự do, không bị kìm kẹp soi mói như vậy giờ. Đúng là, hôn nhân là vậy, phải chấp nhận. Nhưng sao tôi lại phải sống trong gia đình chồng mà có người mẹ chồng ghê gớm như thế?
Chồng tôi giờ chỉ biết bảo vệ mẹ, tôi sống trong căn nhà này gần như không có danh phận, quá mệt mỏi và chán nản. Nhưng làm sao được khi ‘ván đã đóng thuyền’, thôi thì đành vậy, chấp nhận sự lựa chọn của mình mà thôi.
Trang Nguyễn
Mời đọc bài viết hay, hấp dẫn của Eva tám tại đây: