Nếu như không đi tới tận cùng sự thật, có lẽ Thúy đã tha thứ được cho chồng...
Nằm trong đêm, Thúy nghe rõ tiếng thở đều đều của chồng. Dù biết chồng đã cố gắng kiềm chế nhưng Thúy biết chồng mình chưa ngủ. Đã bao đêm rồi, cuộc sống của vợ chồng Thúy như thế nào? Từ bao giờ cặp vợ chồng mà bao người ngưỡng mộ lại sống trong cảnh đồng sàng dị mộng như vậy? Phải chăng từ ngày chồng Thúy ngoại tình, hay từ ngày cô bắt chồng phải nói tới tận cùng sự phản bội ấy?
Người phụ nữ nào khi bị chồng phản bội cũng đều đau đớn nhưng có lẽ với Thúy nỗi đau đó lớn hơn gấp bội. Thúy và Phúc đã lớn lên bên nhau, mối tình được gọi là thanh mai trúc mã đi tới hôn nhân nên nhiều người ngưỡng mộ. Từ thời niên thiếu cho tới bây giờ, khi đã có với Phúc hai đứa con, Thúy chưa bao giờ biết tới người đàn ông nào khác. Từ khi yêu Phúc, ở cái tuổi 17, đến bây giờ Thúy chỉ có một mình Phúc. Yêu anh cô từ chối, giới hạn mọi mối quan hệ với nam giới và cũng xác định cho tới cuối đời chỉ yêu anh mà thôi. Bởi thế, khi bị chồng phản bội, Thúy mới như người mất trắng, không biết bấu víu, không có niềm tin vào ai.
Chính Phúc là người đã tự thú với vợ về việc ngoại tình. Anh biết rằng nếu an him lặng, trọn đời này Thúy sẽ không bao giờ hay biết. Đơn giản vì một điều Thúy quá tin chồng, tin tới mức khờ khạo và ngây thơ. Mà Phúc thì cũng chỉ là một người đàn ông, anh có thể mắc sai lầm bất cứ lúc nào. Nhưng lương tâm cắn rứt khiến Phúc không muốn giấu vợ mình. Và anh đã thú nhận tất cả trong nỗi đau chết đứng của Thúy.
Từ bao giờ cặp vợ chồng mà bao người ngưỡng mộ lại sống trong cảnh đồng sàng dị mộng như vậy? Phải chăng từ ngày chồng Thúy ngoại tình, hay từ ngày cô bắt chồng phải nói tới tận cùng sự phản bội ấy? (Ảnh minh họa)
Thúy mất ngủ nhiều hôm nhưng cuối cùng cô ấy vẫn thứ tha. Vì cô đã yêu, đã gắn bó quá lâu, vì đã quá quen và vì Phúc là cha của 2 đứa trẻ con cô. Phúc biết ơn vợ rất nhiều vì sự tha thứ đó và tự nhủ với lòng sẽ không bao giờ phạm sai lầm thêm một lần nữa. Nhưng giá mà mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó, giá mà Thúy chấp nhận sai lầm đó như một điều đã qua. Tiếc là Thúy lại muốn đi tới tận cùng sự thật. Đó là sai lầm của Thúy nảy sinh từ sai lầm của chồng.
Thúy bắt chồng nói hết những cảm giác của anh khi ở bên người tình. Cô muốn biết anh cảm thấy thế nào khi bên người phụ nữ khác. Và rồi, khi buộc phải nói ra cảm giác đó, khi Phúc thừa nhận rằng anh cảm thấy mới mẻ, cảm giác bị chinh phục mạnh mẽ khi bên một người phụ nữ, trái tim Thúy đau buốt. Nỗi đau đó còn lớn hơn nhiều thực tế chồng ngoại tình. Phúc nói rằng vì Thúy sống quá cam chịu, vì cô tự vứt bỏ hết đòi hỏi và quyền của mình mà phụng sự chồng nên sức hấp dẫn của cô không còn nữa. Đàn bà dù gì vẫn cần phải khiến cho chồng có cảm giác cần phải chinh phục suốt đời mới có thể khiến chồng si mê. Còn Thúy, cô đã quên đi chính mình, cô sống quá đơn điệu nên cuối cùng thì Phúc phản bội vợ.
Nghe những lời nói đó, Thúy như bị trăm nghìn mũi dao đâm vào tim. Cô không đau vì chồng phản bội mà đau vì hiểu ra giá trị của mình trong lòng chồng đã phai nhạt dần. Thúy tha thứ nhưng trong lòng găm một nỗi đau quá lớn.
Kể từ khi biết sự thật, Thúy vẫn cười vẫn nói với người đời để che giấu đi bi kịch trong tâm hồn cô. Phúc cảm thấy mình may mắn khi có một người vợ biết tha thứ. Cô không làm bẽ mặt chồng, giấu kín mọi chuyện. Nhưng rồi, thời gian càng qua đi, Phúc càng nhận ra rằng bát nước đổ đi không thể nào lấy lại. Nhất là khi đó là một vết thương trong suy nghĩ và trong tim.
Cô không đau vì chồng phản bội mà đau vì hiểu ra giá trị của mình trong lòng chồng đã phai nhạt dần. Thúy tha thứ nhưng trong lòng găm một nỗi đau quá lớn. (Ảnh minh họa)
Mỗi đêm, nằm bên vợ, Phúc đưa tay ôm lấy Thúy. Cô nhắm mắt lại mơ màng. Cô cũng mơ màng quên đi mọi nỗi đau, cô muốn bỏ qua tất cả nhưng rồi cái câu nói: “Em quá nhàm chán” lại khiến Thúy như rơi xuống bờ vực thẳm. Cô gạt tay chồng ra, quay lưng về phía khác. Phúc hẫng hụt vì biết rằng vợ anh đang nghĩ gì. Anh cảm nhận được vợ không thể nào nguôi ngoai được nỗi đau đó. Vì anh đã gây tổn thương quá nhiều cho vợ. Nó không phải là sự ngoại tình thể xác, mà đâu đó trong lòng anh tình yêu dành cho vợ đã tắt mất rồi. Nó còn lại chỉ là thứ tình nghĩa và trách nhiệm.
- "Em kí đơn đi. Chúng ta sẽ không bao giờ có thể quên được vết rạn nứt này. Anh biết em không thể tha thứ và anh cũng không thể tha thứ cho chính mình. Khi không thể xóa bỏ những thương tổn, chúng ta hãy giải thoát cho nhau em nhé".
Thúy nhìn chồng, nuốt nước mắt vào trong. Từ sâu thẳm tâm hồn Thúy cũng nhận ra rằng cô không thể nào quên nổi điều này. Thúy đặt bút vào tờ đơn:
- "Anh đã sai lầm khi ngoại tình, còn em đã sai lầm khi muốn đi tới cùng sự thật. Giá mà em đừng cố phải biết tới từng cảm giác của anh như thế em sẽ dễ dàng tha thứ hơn. Em xin lỗi…