Hợp đồng ân oán (Phần 13)

Ngày 06/02/2019 19:00 PM (GMT+7)

Từ lúc xảy ra tai nạn, cô đã suy nghĩ rất nhiều. Tại sao anh lại bị tai nạn vào đúng lúc cô chuẩn bị rời đi? Tại sao Đức lại xuất hiện kịp thời như vậy, dù chẳng có ai báo cho anh ta về tai nạn? Và cả hợp đồng hôn nhân của cô với anh ta càng khiến cô hoài nghi hơn.

Nguyệt – một người phụ nữ của sự bay bổng, luôn có những quyết định bất ngờ mà chẳng ai có thể hiểu được tại sao. Cô đã từng nổi hứng đem hết tiền tiết kiệm ra đi du lịch nước ngoài. Cô cũng từng nổi hứng bỏ công việc ổn định với mức lương cao chỉ để chuyển sang làm một hướng dẫn viên du lịch và đi đây đi đó khắp nơi. Cô cũng từng đột ngột chia tay người tình mà chẳng với lý do gì. 

Chẳng ai có thể hiểu tại sao cô lại chấp nhận kết hôn và trói buộc mình với một người đàn ông. Cuộc hôn nhân hiện tại của cô nồng ấm và hạnh phúc mà ai nhìn vào cũng mong muốn, ngoại trừ việc cô vẫn chưa muốn có con. Chồng cô không hiểu tại sao Nguyệt lại từ chối có con với anh, nhưng anh vẫn một mực chấp nhận và chờ đợi.

Mọi chuyện bắt đầu khi Nguyệt gặp một đối tác mới của công ty. Bất ngờ thay, người đó không ai khác chính là Đức, người tình cũ của cô, người mà Nguyệt chẳng bao giờ muốn gặp lại. Cuộc sống bình lặng của Nguyệt sẽ ra sao? Chuyện gì đã xảy ra giữa hai người họ? Nguyệt đang giấu diếm điều gì?

Đón đọc truyện dài kỳ: Hợp Đồng Ân Oán vào 19h00 ngày 25/1 tại mục Eva Yêu.

Nguyệt ngồi xuống bên giường bệnh. Cô cầm lấy tay Sâm. Bàn tay anh lạnh ngắt, như thể toàn bộ sức sống đã biến mất. Cô áp tay anh lên má mình, cố gắng truyền chút hơi ấm sang cho anh, thế nhưng những gì cô làm dường như đều là thừa thãi.

Thư nhịn xuống cảm giác khó chịu, ghen tỵ và đau lòng, cúi đầu đi ra khỏi phòng bệnh, để cho Nguyệt và Sâm có không gian riêng.

Nguyệt chẳng còn biết có chuyện gì xảy ra xung quanh nữa. Tâm trí cô lúc này chỉ có Sâm.

- Em xin lỗi. Cuối cùng em cũng chỉ có thể nói những lời này với anh. Anh đối tốt với em như vậy, thế mà em lại khiến anh đau lòng. Em đúng là con khốn mà.

Nguyệt thì thào. Nước mắt lại rơi xuống tay Sâm. Cô vội vàng đưa tay lên chùi sạch nước mắt đi, không thể để Sâm biết là cô cũng đang khóc.

- Anh tốt với em như vậy, vậy mà em đối xử với anh chẳng ra sao. Anh tốt nhất đừng nên dây vào em nữa. Nếu không có em, cuộc đời anh sẽ tốt bao nhiêu chứ ?

Cả một đêm, Nguyệt ngồi cạnh Sâm, thì thào kể cho anh nghe những câu chuyện của họ ngày xưa, rằng anh yêu cô thế nào, rồi thì cô nhận ra mình cũng yêu anh nhiều thế nào. Có lẽ đối với Nguyệt, đây là lời tạm biệt cuối cùng mà cô dành cho Sâm. Dù anh có tỉnh lại hay không, thì sau lần gặp mặt này, cả hai sẽ vĩnh viễn không bao giờ thấy nhau nữa.

- Em không biết phải làm thế nào anh mới chịu tỉnh lại. Chắc là anh không muốn nhìn thấy em nữa, đúng không ? Em biết mà, nên em sẽ biến đi cho khuất mắt anh. Em sẽ kết hôn, với một người khác, và rời khỏi đây.

Nguyệt nhìn ra phía cửa. Cô đúng là không thể cứu được Sâm, nhưng còn Đức, anh ta thừa khả năng. Vì thế Nguyệt cảm thấy yên tâm hơn. Cô vừa nói, vừa cười với Sâm, dặn dò anh.

- Anh nhất định phải tỉnh lại nhé, anh phải sống, còn phải sống thật là tốt, thật là vui vẻ để sau này, lỡ như em có nhìn thấy anh thì sẽ tức ói máu luôn. Nếu anh muốn trả thù em thì hãy làm như vậy nhé.

Nguyệt đứng dậy, cúi người và đặt lên trán Sâm một nụ hôn nhẹ. Cô nhìn anh lần cuối cùng trước khi rời đi.

- Em yêu anh. – Nguyệt thì thào. – Nhưng chúng ta không thể ở bên nhau nữa rồi.

Nguyệt nghẹn ngào. Cô nghĩ rằng nếu Sâm biết tin này, anh nhất định sẽ ghét cô và không yêu cô nữa. Như vậy mới tốt. Cô đã kéo anh vào một cuộc hôn nhân rối rắm, khiến anh tổn thương, cho nên bây giờ cô phải trả lại cuộc sống yên bình cho anh.

Nguyệt khẽ đẩy cửa phòng bệnh. Đức đứng ngay trước mặt cô, xòe một tay ra với cô. Nguyệt nhìn anh ta, rồi nhắm mắt và buông một tiếng thở dài, trút bỏ toàn bộ những chuyện không hay ho. Cô đặt tay mình vào tay Đức.

- Được rồi. Đi thôi.

Nguyệt khẽ nói với Đức như vậy. Đức mừng rỡ, nắm chặt tay Nguyệt vào kéo cô đi.

Hợp đồng ân oán (Phần 13) - 1

Có lẽ đối với Nguyệt, đây là lời tạm biệt cuối cùng mà cô dành cho Sâm. Dù anh có tỉnh lại hay không, thì sau lần gặp mặt này, cả hai sẽ vĩnh viễn không bao giờ thấy nhau nữa.

Ngoài trời đã hửng sáng, nhưng khí trời vẫn lạnh lẽo. Nguyệt chỉ mặc một chiếc váy ngấm nước mưa, cơn lạnh đã ngấm vào da thịt, khiến cô rùng mình, nhưng cô nghiến răng chịu đựng.

Nguyệt chạm mặt Thư ở sảnh bệnh viện. Trên tay Thư là một ít quần áo, khăn mặt, đồ dùng cá nhân của Sâm, còn có một ít sách truyện. Nguyệt khẽ cười, xem ra Thư mới là người dành cho Sâm. Cô ấy chăm sóc cho Sâm tỉ mỉ từng tí một, chứ không giống như cô, hết lần này đến lần khác chà đạp lên trái tim anh.

Thư đột nhiên giữ lấy cánh tay Nguyệt. Cả Nguyệt và Đức đều dừng lại. Đức thức thời chỉ ra phía cửa.

- Anh đi lấy xe trước.

Nguyệt gật đầu với anh ta rồi quay lại nhìn Thư, chờ đợi.

- Cô thật sự sẽ đến với anh ta sao ?

Thư liếc nhìn Nguyệt. Cô cho rằng Nguyệt rời bỏ Sâm để đến với Đức là vì Sâm đã hết giá trị lợi dụng, đã tàn phế, thậm chí có khi còn chẳng thể tỉnh lại nữa. Thật là đáng khinh.

- Ừ. Chuyện đã đến nước này, tôi cũng chẳng thể ở bên anh ấy nữa. Hi vọng khi tỉnh lại, anh ấy sẽ quên tôi đi.

Nguyệt bật cười trước cái hi vọng dở hơi của mình. Quên đi một mình cô, và cả những chuyện không vui mà cô đã gây ra cho anh ư ? Dường như đó là mong muốn của một kẻ ích kỷ, rõ ràng mình có lỗi mà lại muốn người ta phải quên đi những sai lầm mà mình đã gây ra vậy.

- Cô không sợ anh ấy tỉnh lại sẽ đau lòng sao ?

- Sẽ không đâu. Vì anh ấy còn có cô mà.

Nguyệt nhìn Thư, ánh mắt cầu khẩn, dù rằng cô biết mình chẳng cần phải buông lời cầu xin thì Thư cũng sẽ chăm sóc thật tốt cho Sâm.

- Cô thật ích kỷ! – Thư tức giận, bỏ đi.

- Khoan đã. Tôi có chuyện muốn nhờ cô.

Thư dừng bước, ngoái lại nhìn Nguyệt.

- Cô không cần nhờ vả thì tôi cũng sẽ chăm sóc thật tốt cho anh ấy. Đừng bao giờ trước mặt Sâm nữa!

- Không phải, tôi muốn nhờ cô tìm hiểu một chuyện. Về tai nạn của Sâm, tôi nghĩ đó không phải là vô ý.

Thư xoay hẳn người lại, nhìn Nguyệt với gương mặt đầy vẻ khó hiểu.

- Cô nói gì? Không phải vô ý, thì là…

- Có người muốn hại anh ấy.

Nguyệt kiên quyết gật đầu. Từ lúc xảy ra tai nạn, cô đã suy nghĩ rất nhiều. Tại sao anh lại bị tai nạn vào đúng lúc cô chuẩn bị rời đi? Tại sao Đức lại xuất hiện kịp thời như vậy, dù chẳng có ai báo cho anh ta về tai nạn? Và cả hợp đồng hôn nhân của cô với anh ta càng khiến cô hoài nghi hơn. Nếu như anh ta không phải kẻ chủ mưu, Nguyệt chẳng thể nghĩ đến một ai khác.

Nguyệt muốn nói thêm nhưng xe của Đức đã chờ sẵn ở cửa, cô đành phải trở về. Thư cứ nhìn mãi theo chiếc xe màu đen bóng, ngẩn người suy nghĩ về lời nói của Nguyệt.

Hợp đồng ân oán (Phần 13) - 2

Thư cứ nhìn mãi theo chiếc xe màu đen bóng, ngẩn người suy nghĩ về lời nói của Nguyệt.

***

Đức đưa Nguyệt về nhà mình. Ở nhà đã có một đội nhân viên chờ sẵn.

Lúc này Nguyệt mới nhớ ra rằng mình còn có một cái đám cưới với Đức, ngay ngày hôm nay.

- Em có mệt không? Anh có thể dời lễ cưới sang buổi tối. Em nghỉ ngơi trước đi.

- Không cần đâu. Cưới sớm hay muộn, chẳng phải đều như nhau hay sao?

Nguyệt ngồi xuống ghế sô pha, ra hiệu cho đội trang điểm lại gần mình.

- Làm luôn đi. Tôi muốn xong sớm, nghỉ sớm.

Thợ làm tóc và thợ trang điểm nhìn cô đầy ái ngại. Nguyệt liếc nhìn bộ dạng mình trong gương, suýt thì quên mất mình đang tả tơi thế nào. Cô nhún vai, đứng dậy và đi lên lầu.

- Vậy đợi tôi tắm rửa một chút.

Đức lẽo đẽo đi theo cô.

- Em không định thay đổi xưng hô với anh sao ? Chúng ta sắp thành vợ chồng đấy.

Nguyệt đứng lại, nhìn thẳng vào mắt anh ta, trả lời từng chữ một.

- Đây là hợp đồng hôn nhân. Anh biết đấy, trong một cái hợp đồng thì không có tồn tại tình cảm đâu. Tôi nghĩ thay vì làm những việc thừa thãi, thì anh nên ngồi lại và suy nghĩ xem nên làm gì để đáp ứng điều kiện của tôi.

- Được thôi được thôi. Chỉ cần em chấp nhận cưới tôi, cái gì em muốn tôi đều cho em hết !

Đức giơ hai tay lên như thể đầu hàng. Nguyệt đóng sầm cửa lại trước mặt anh, cánh cửa đập vào chóp mũi khiến anh đau điếng.

***

Suốt cả buổi sáng, Nguyệt bị đám nhân viên xoay tới xoay lui, hết trang điểm, làm tóc lại đến thử váy. Vì chiếc váy cưới cô đã xé tan nát nên Đức đã gọi tới một loạt váy mới, bắt cô thử từng cái một. Trông cứ như là anh ta khuân nguyên cả cửa hàng áo cưới đến lễ đường vậy. 

Cánh cửa lễ đường mở ra, bên trong được trang hoàng lộng lẫy, xa hoa đến mức khăp nơi, từng ngóc ngách một dường như được dát lên chữ Tiền. Nguyệt đột nhiên cảm thấy căng thẳng. Bụng cô lại bắt đầu đau dữ dội, cô cắn răng nhịn xuống cơn nôn nao.

Cô ngập ngừng, không bước nổi. Tất cả khách mời trong khán phòng đều xôn xao, nhưng tai Nguyệt đã ù đi, chẳng nghe thấy gì. Cô căng mắt ra để nhìn cho rõ đường đi dưới chân mình, nhưng mọi thứ đều trở nên nhòe nhoẹt. Nguyệt cảm thấy cả cơ thể mình chao đảo.

Đột nhiên có tiếng hét lên ở phía sau.

- Dừng lại!

Nguyệt quay ra nhìn. Ở cửa ra vào là bóng của một người, Nguyệt nheo mắt nhưng chẳng thể nhìn rõ, một phần vì đứng ngược sáng, một phần vì cô đã hoa mắt chóng mặt. Nguyệt giơ tay lên che trước mắt để nhìn cho rõ hơn, và rồi cảm thấy như mình đang mơ.

Sâm đứng trước mặt cô.

Nguyệt khẽ cười, rồi ngã xuống đất.

Chuyện giữa Nguyệt và Đức lại bị gián đoạn giữa chừng. Rốt cuộc Nguyệt bị làm sao mà lại ngất đi như vậy? Người mà cô nhìn thấy ở đám cưới có thật sự là Sâm hay không? Điều mà Nguyệt nói với Thư lúc trước khi rời đi có khi nào là sự thật?

Đón đọc truyện dài kỳ Hợp đồng ân oán vào 19h00 ngày 07/02 tại mục Eva yêu.

Hợp đồng ân oán (Phần 12)
Nguyệt run rẩy, thở hắt ra. Sâm sắp chết ư? Anh ấy nói rằng sẽ không từ bỏ cô, sẽ bắt cô về bên mình, sẽ bắt cô yêu anh và rồi giày vò cô, thế mà bây...
Thanh Thảo
Nguồn: [Tên nguồn]

Tin liên quan

Tin bài cùng chủ đề Hợp đồng ân oán

Nguyệt nhìn ra phía cửa hang, đoán được rằng mình chẳng thể trèo lên được. Cô phải tìm cách nào đó để ra tín hiệu cho người khác đến cứu mình. Nhưng ở nơi khỉ ho cò gáy này thì có ai đến...