Nguyệt cúi nhìn bàn tay mình. Tay Sâm thật ấm. Lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy mình có thể dựa vào một ai đó. Nhưng cảm giác này không kéo dài lâu được.
Nguyệt – một người phụ nữ của sự bay bổng, luôn có những quyết định bất ngờ mà chẳng ai có thể hiểu được tại sao. Cô đã từng nổi hứng đem hết tiền tiết kiệm ra đi du lịch nước ngoài. Cô cũng từng nổi hứng bỏ công việc ổn định với mức lương cao chỉ để chuyển sang làm một hướng dẫn viên du lịch và đi đây đi đó khắp nơi. Cô cũng từng đột ngột chia tay người tình mà chẳng với lý do gì. Chẳng ai có thể hiểu tại sao cô lại chấp nhận kết hôn và trói buộc mình với một người đàn ông. Cuộc hôn nhân hiện tại của cô nồng ấm và hạnh phúc mà ai nhìn vào cũng mong muốn, ngoại trừ việc cô vẫn chưa muốn có con. Chồng cô không hiểu tại sao Nguyệt lại từ chối có con với anh, nhưng anh vẫn một mực chấp nhận và chờ đợi. Mọi chuyện bắt đầu khi Nguyệt gặp một đối tác mới của công ty. Bất ngờ thay, người đó không ai khác chính là Đức, người tình cũ của cô, người mà Nguyệt chẳng bao giờ muốn gặp lại. Cuộc sống bình lặng của Nguyệt sẽ ra sao? Chuyện gì đã xảy ra giữa hai người họ? Nguyệt đang giấu diếm điều gì? Đón đọc truyện dài kỳ: Hợp Đồng Ân Oán vào 19h00 ngày 25/1 tại mục Eva Yêu. |
Đức xỏ hai tay trong túi quần. Dáng điệu đó khiến cho Nguyệt cảm thấy khó chịu. Ký ức năm nào đó ùa về trong nháy mắt khiến cô đột nhiên muốn khóc. Tuy nhiên cô không thể khóc ở đây. Giữa cô và anh ta, hiện tại chỉ là mối quan hệ xã giao giữa hai đối tác làm ăn mà thôi.
- Chúng ta ra quán trà nhé. – Đức vẫn nhớ rằng Nguyệt không uống được cafe.
Nguyệt hít sâu một hơi. Cô lấy lại tinh thần và thầm nói với mình rằng “Đây chỉ là công việc”.
- Không cần đâu. Gần đây không có quán trà nào cả. Bar thì không tiện bàn công việc, tôi thấy quán café bên kia đường là ổn rồi.
Nguyệt chỉ sang phía bên đối diện. Đó là một quán café cổ điển được trang trí theo kiểu kiến trúc thời Pháp thuộc, sàn nhà lát gạch hoa và những chiếc bàn ghế gỗ thấp, trông hơi tù mù. Nguyệt chưa bao giờ thích những chỗ như vậy. Đức đọc rõ được sự chán ghét trong mắt cô.
Khi cả hai đã yên vị trong quán, Đức vừa khuấy ly café, vừa hỏi Nguyệt.
- Em không uống được café cơ mà?
- Ai mà chẳng thay đổi cơ chứ. Mà thôi, chúng ta đến đây để bàn chuyện công việc chứ không phải để nói hươu nói vượn đâu.
Đức lấy ra một tập tài liệu, đưa cho Nguyệt.
- Dự án của công ty anh. Hiện tại cần làm clip quảng cáo cho khu khách sạn này. Em xem cần ý tưởng như thế nào, và kinh phí bao nhiêu thì hợp lý.
Nguyệt cúi đầu, lật giở tài liệu ra đọc. Đó là thông tin về khi khách sạn theo mô hình nhà ở, còn gọi là homestay. Dạo này những nhà nghỉ kiểu này đang rất hot về giá cả phải chăng và không gian đẹp. Nhưng đó không phải điều mà cô chú ý đến.
Khu homestay này, là mơ ước của Nguyệt và Đức ba năm về trước. Nguyệt từng nói với anh rằng cô muốn xây một chuỗi nhà nghỉ dọc khắp đất nước này, để đi đâu thì anh và cô cũng sẽ có chốn dừng chân.
Nguyệt ngẩng lên nhìn Đức.
- Anh đã làm được nó cho em rồi đấy.
- Anh có ý gì?
Nguyệt trả lại tập tài liệu. Cô nhìn Đức bằng ánh mắt đề phòng.
- Thì là ước mơ của cả hai chúng ta.
- Anh muốn gì?
Nguyệt siết chặt lấy thành ghế. Ngay lúc này, cô chỉ muốn đi về. Sự lo lắng và cốc café khiến cho bụng cô nhộn nhạo, muốn nôn nao.
- Tôi muốn đòi lại em, từng tí một, tất cả những gì em đã lấy đi của tôi.
Đức vẫn giữ nguyên khuôn mặt tỉnh bơ, không cảm xúc gì cả, nhưng giọng đã gằn xuống. Nguyệt cố kìm nén sự sợ hãi và bồn chồn.
- Xin lỗi, công ty tôi dạo này quá nhiều việc, không thể nhận vụ này được. Anh có thể tìm người khác.
Nguyệt cầm lấy túi xách, vội vàng rời đi, bỏ lại Đức với hai cốc café còn bốc khói nghi ngút.
Đức tức giận đập tay xuống bàn, làm cho cái bàn rung lên và café văng tung tóe.
Tôi muốn đòi lại em, từng tí một, tất cả những gì em đã lấy đi của tôi.
***
Nguyệt run rẩy bấm số điện thoại của chồng.
Sâm có mặt gần như ngay lập tức. Trông thấy vẻ mệt mỏi và tái nhợt của vợ, anh lo lắng thấy rõ. Sâm vội vàng mở cửa xe ô tô cho Nguyệt.
Sâm quàng cho Nguyệt một cái khăn mỏng, nắm tay cô xoa bóp khi thấy nó trở lên lạnh toát.
- Em sao vậy? Sao em bảo đi gặp khách hàng?
- Ừ, em vừa đi gặp khách hàng về.
- Hắn ta làm gì em à? Cho anh địa chỉ, anh đến đánh anh ta một trận.
Nguyệt lúc này mới bớt run. Cô nhìn Sâm, bật cười.
- Đừng có đùa, anh là luật sư đấy. Luật sư mà đánh người được à ?
- Yên tâm. Chính vì là luật sư nên anh mới có cách để lách luật.
- Thế anh có cách nào để em từ chối được công việc này không ? Dạo này nhiều việc quá, em không muốn đi làm nữa rồi.
Nguyệt tựa lên vai Sâm, thở dài. Anh quay qua nhìn cô, vừa xoa tay cho cô, vừa buột miệng nói.
- Thế thì em xin nghỉ đẻ đi. Anh nuôi.
Nguyệt im lặng. Cô không hề muốn nhắc đến vấn đề này, bèn nhìn ra cửa sổ. Sâm cũng biết mình nói hớ, anh nhìn ánh mắt lảng tránh của cô, trong lòng cảm thấy rầu rĩ không thôi.
Sâm nổ máy. Tiếng động cơ xe êm ru ru vang lên khiến không khí thoải mái hơn. Nguyệt ngồi im được một lúc liền ngủ thiếp đi.
Có thể là do quá mệt, hay là quá lo lắng, hoặc là do ngủ trên xe không yên ổn, Nguyệt mơ thấy những thứ không hay ho. Nguyệt thấy mình mải miết chạy trong rừng, với bộ quần áo xộc xệch. Một đám người đuổi theo cô. Nguyệt nhìn thấy con sông ở bìa rừng, với con thuyền được buộc sẵn. Cô cố gắng chạy tới đó, cánh cửa tự do ngay trước mắt cô rồi, chỉ vài bước chân thôi, cô sẽ được quay về với cuộc sống bay nhảy ngày nào.
Đột nhiên, cô thấy cả Sâm và Đức đuổi theo mình, cả hai đều gọi tên cô nhưng cô không muốn đến với ai cả. Con thuyền trước mắt cô bị tuột dây và trôi ra xa. Nguyệt với tay theo nhưng không túm được gì, khoảng cách giữa cô và con thuyền ngày một rộng hơn.
Tiếng gọi tên cô càng to và rõ ràng.
- Nguyệt ! Nguyêt ơi ! Dậy đi nào em !
Nguyệt giật mình tỉnh giấc, trán cô đã lấm tấm mồ hôi. Cô nhận ra xe đã dừng lại trước cổng nhà.
- Em sao vậy ? – Sâm hỏi cô bằng giọng lo lắng.
Nguyệt lắc đầu. Cô mở cửa xe, chuẩn bị đi vào nhà. Sâm nắm lấy tay cô.
- Anh không có ý muốn ép em. Nhưng mà, nếu em thấy không muốn đi làm nữa thì có thể nghỉ ở nhà cũng được. Em không cần phải cố gồng mình lên như thế.
Nguyệt cúi nhìn bàn tay mình. Tay Sâm thật ấm. Lần đầu tiên trong đời cô cảm thấy mình có thể dựa vào một ai đó. Nhưng cảm giác này không kéo dài lâu được.
Nguyệt rút tay về. Cô gật đầu.
- Em sẽ suy nghĩ về vấn đề này.
Nguyệt trở vào nhà. Sâm lẳng lặng ngồi yên trong xe, nhìn theo vợ.
Chờ đợi suốt ba năm khiến anh cảm thấy bất lực. Cuộc sống hôn nhân như một trò kéo co ngược đời mà trong đó không có bên nào muốn thắng trước, nên cả hai cứ kéo qua kéo lại, chờ đợi đối phương ngả bài.
Sâm gục đầu lên vô lăng làm cho còi xe hú lên inh ỏi, nhưng anh mặc kệ.
Chờ đợi suốt ba năm khiến anh cảm thấy bất lực. Cuộc sống hôn nhân như một trò kéo co ngược đời....
***
Nguyệt đứng trước bàn giám đốc, nín nhịn ánh mắt tức giận của sếp mình.
- Cô nói thế mà nghe được à? Đây là đối tác mới đấy, cô biết không? Chúng ta cần phải mở rộng mối quan hệ của công ty! Vụ lần trước cô làm hỏng, công ty đã ứng tiền bồi thường trước giúp cô rồi. Cô dựa vào đâu mà từ chối vụ này hả?
Sếp mắng cô sa sả, Nguyệt cúi đầu.
- Nhưng tôi không làm được.
- Cô phải làm được! – Bà sếp gào lên.
Tiếng gõ cửa vang lên và cánh cửa phòng bật mở. Cả bà sếp lẫn Nguyệt đều ngoái lại phía sau. Trái lại với vẻ đon đả của sếp, Nguyệt bắt đầu cảm ấy áp lực đè xuống người cô. Đức đang đứng ở ngoài cửa, dáng vẻ chờ đợi lời mời vào văn phòng của bất kỳ ai.
- Tôi đến bàn chuyện hợp đồng.
- Vâng, mời anh vào.
Bà sếp dọn ngay bàn trà, rót cho anh ta một chén và ngồi xuống phía đối diện. Nguyệt vẫn đứng như tượng đá ở phía bàn làm việc, không lên tiếng, đóng vai một người vô hình.
- Về dự án lần này, anh có điểm gì đặc biệt cần nhấn mạnh không ? Chúng ta bàn kỹ về nội dung, anh xem thế nào, nếu ổn thì chúng ta có thể bàn đến chuyện hợp đồng ngay hôm nay rồi.
Bà sếp đưa cho Đức một tập tài liệu.
- Đây là ý tưởng sơ bộ bên tôi, anh xem qua chút nhé.
Bà sếp vừa nói vừa ra hiệu cho Nguyệt ra khỏi phòng. Nguyệt mím môi, thầm khinh bỉ mấy kẻ miệng lưỡi dẻo quẹo, cúi đầu rón rén bước ra.
Đức tiếp nhận tập tài liệu, không cần xem mà cất nó sang một bên, chỉ về phía Nguyệt.
- Không cần xem đâu. Tôi sẽ ký hợp đồng, với điều kiện cô ấy là người phụ trách sự án.
Nguyệt đứng sững lại. Như cô mong muốn, cuộc sống êm đềm hiện tại sắp kết thúc rồi.
- À, bên tôi còn có rất nhiều nhân viên khác… - Bà sếp hạ giọng, giới thiệu.
Nguyệt vẫn im lặng, cô không biết phải nói gì trong trường hợp này.
- Nếu không phải cô ấy, thì không có sự hợp tác nào hết.
Đức nói chắc như đinh đóng cột. Anh ngước lên nhìn cô, cũng không rõ là yêu thương hay căm hận.
Rốt cuộc Đức muốn làm gì? Còn Sâm, vì sao anh lại đột nhiên muốn thúc ép Nguyệt có con? Tất cả mọi thứ đang đi lệch khỏi quỹ đạo mà Nguyệt đã vạch sẵn. Liệu Nguyệt có chịu chấp nhận đề nghị của Đức, và chấp nhận mong muốn của chồng? Đón đọc truyện dài kỳ: Hợp đồng ân oán vào 19h00 ngày 27/01 tại chuyên mục Eva Yêu. |