Có lẽ số tôi khổ nên khi chồng mất, mẹ chồng đổ mọi tội lỗi lên đầu tôi. Bà nói tôi trông thế mà tướng sát phu, hại con trai bà mất mạng.
Cuối cùng thì anh ra đi cũng được 5 năm rồi, suốt 5 năm đó, tôi ở nhà chồng, phụng dưỡng bố mẹ chồng, chăm sóc gia đình chồng. Với gia đình chồng, tôi tự hào vì mình không làm điều gì sai trái, cũng không làm gì có lỗi với chồng từ khi anh ra đi. Con trai tôi, tôi cũng dạy cháu ngoan ngoãn, nghe lời ông bà nội, không dám cãi một lời.
Con bây giờ cũng đã lớn, nhưng cuộc sống của tôi ở nhà chồng không dễ chút nào. Dường như bố mẹ chồng chỉ coi tôi như người dưng để phụng dưỡng bố mẹ, làm tròn trách nhiệm với con trai mẹ. Còn ông bà chỉ coi con tôi là người thân của mình…
Ngày chồng mất, tôi đau khổ lắm. Tôi nghĩ khổ bản thân vì mất chồng, sống cô quạnh, con thơ mất bố. Khổ hơn nữa vì giờ đây tôi biết mình sẽ bắt đầu một chuỗi ngày địa ngục, sống ở nhà chồng mà như sống trong ngục tù vậy. Người duy nhất tôi dựa vào thì đã bỏ tôi ra đi. Anh vốn biết gia đình mình đối xử không tốt với tôi, nhất là mẹ anh nên anh rất lo cho tôi. Vậy mà số phận trớ trêu đã cướp mất anh khỏi tôi…
Có lẽ số tôi khổ nên khi chồng mất, mẹ chồng đổ mọi tội lỗi lên đầu tôi. Bà nói tôi trông thế mà tướng sát phu, hại con trai bà mất mạng. Bà bảo, chỉ tại tôi lấy anh nên anh mới ra nông nỗi này, tôi bây giờ lại sống sung sướng. Nghe mẹ nói những lời đó, như lưỡi dao cứa vào ruột gan tôi. Tại sao mẹ lại thốt ra những lời cay đắng như vậy, dù sao thì người mất cũng mất rồi, cần gì phải gây thêm vết thương lòng cho người đang sống?
Có lẽ số tôi khổ nên khi chồng mất, mẹ chồng đổ mọi tội lỗi lên đầu tôi. Bà nói tôi trông thế mà tướng sát phu, hại con trai bà mất mạng. (ảnh minh họa)
Nhìn con, tôi không kìm nổi lòng, thương con, không biết từ nay hai mẹ con sẽ sống thế nào ở nhà chồng với người mẹ chồng khó tính này. Bà không đối xử tệ với con trai tôi là cháu của bà nhưng lại đối xử tệ với mẹ cháu là tôi. Bà luôn nói nhiếc móc này kia, mọi tội về cái chết của chồng, bà đổ hết lên đầu tôi, nói với cả hàng xóm láng giềng làm nhiều người cũng tin rằng tôi có tướng sát phu…
Mẹ tôi còn mang chuyện trước đây tôi cãi mẹ hai ba câu để làm dẫn chứng, nói rằng tôi này nọ. Thật ra, tôi đâu có ý đó, chỉ là trong lúc tranh luận thì mình đưa ra ý kiến này kia, nhưng lập tức bị mẹ nói là cãi mẹ. Nhà chồng đông người, từ các dì, các bác, ai cũng thích can thiệp vào chuyện của tôi, hễ vợ chồng tôi có chuyện gì cần làm là các dì lại xúm vào nói này nọ. Tôi đâu phải trẻ con, chuyện của tôi gia đình tôi quyết được nhưng không nghe lời mẹ thì coi như xong.
Khổ nỗi, chồng tôi nhiều lần cũng phải bức bối vì mẹ mình nên anh cãi lại. Lúc đó, bà ăn vạ lăn đùng ra và nói, tôi dạy hư chồng, khiển chồng cãi lại mẹ, đúng là không thể nói hết được thành lời…
Tôi rất yêu chồng và cũng không hề nghĩ đến ý định đi bước nữa. Tôi định ở lại gia đình này, sống với lễ giáo này và chăm sóc bố mẹ chồng. Nhưng càng ngày, cả nhà anh đều coi tôi như người giúp việc, suốt ngày bắt tôi nấu nướng, chăm chút cả nhà, không cho tôi đi làm, ở nhà chăm con, trông con nhưng không hề đưa cho tôi một xu. Tôi lo toàn bộ tiền ăn uống ở nhà bằng việc bán chác mấy đồng hoa quả ở vườn và thu lượm rau cỏ. Nghĩ mà chán nản vô cùng. Số phận tôi tự nhiên lại trở thành người giúp việc cho gia đình anh… Mẹ tôi còn bảo, bữa cơm đáng mấy, thích thì nhặt rau cỏ ở vườn nấu canh ăn chứ có thịt thà gì cho cam. Nhưng bữa nào không có thịt thì mẹ kì kèo, nói là tôi tiết kiệm, không cho ông bà ăn…
Tôi cố gắng sống ở nhà anh với bộ dạng như vậy cho qua ngày. Đúng 5 năm, tôi không thể nào chịu nổi sự ghê gớm của mẹ chồng nữa, tôi quyết định dứt áo ra đi. (ảnh minh họa)
Nói chung, có quá nhiều chuyện nhưng ngày đó chưa tới 3 năm sau khi chồng mất nên tôi phải nhịn. Tôi muốn làm tròn đạo nghĩa với anh. Không phải tôi mong muốn gì chuyện lấy chồng, chỉ là tôi sợ, nếu cứ sống trong nhà anh thế này, tôi không còn sức mà gượng dậy để chăm con nữa… Tôi cố gắng sau khi để tang anh được 3 năm thì quyết định rời khỏi nhà mẹ chồng… Nhưng mẹ không cho tôi đi, mẹ anh bảo tôi là đồ vong ơn bội nghĩa, chồng mới mất mà đã tính chuyện đi ra ngoài ở, tính chuyện lấy thằng khác… Không những mẹ anh mà cả họ nhà anh nói tôi. Chẳng hiểu người ta nghe mẹ anh nói thế nào mà ai cũng vu cho tôi cái tội bội bạc ấy… Tôi buồn lắm, nhìn con mà đứt từng khúc ruột…
Tôi cố gắng sống ở nhà anh với bộ dạng như vậy cho qua ngày. Đúng 5 năm, tôi không thể nào chịu nổi sự ghê gớm của mẹ chồng nữa, tôi quyết định dứt áo ra đi. Dù mẹ anh có nói gì, mẹ có đay nghiến, có chửi bới tôi là đồ này, đồ kia, tôi chấp nhận hết. Tôi mang theo con, mang theo giọt máu của tôi và anh, tôi nguyện nuôi con khôn lớn… Nói là đi bước nữa nhưng lòng tôi đã định đoạt gì dù nhiều người có ý định với tôi qua mai mối…
Tôi chỉ muốn có cuộc sống ổn định, thoát khỏi cảnh áp bức như thời phong kiến. Tôi muốn được tự do bên con, được sống thoải mái bên con, được cưng chiều con, yêu con, vậy là đủ rồi. Còn phần mẹ anh, bây giờ tôi đành phải xin lỗi anh vì tôi không thể chăm sóc bố mẹ anh được, thôi đành nhường lại cho người khác. Tôi mang tiếng bạc tình cũng được, tôi phải ra đi thôi. 5 năm qua, từ ngày không có anh bên cạnh, tôi đã nếm đủ rồi, thấm đủ rồi và tôi không thể chịu thêm một ngày nào nữa. Hi vọng, anh sẽ hiểu cho hai mẹ con tội nghiệp này…
Xem thêm bài liên quan: Nước mắt mẹ chồng tuôn rơi khi nhận bản di chúc của con dâu Mẹ chồng khóc muốn con dâu đi bước nữa Ngày mai tôi sẽ về trả lại chồng cho mẹ chồng |