Đúng được tầm 3 tháng sau cữ, mẹ anh yêu cầu tôi ở nhà nội trợ. Mẹ chồng bảo, bây giờ con cái bận rộn, mẹ cũng không trông được trẻ con.
Trước khi cưới anh, tôi còn là một cô gái xinh đẹp, tự hào vì mình có một công việc khá ổn, thu nhập cũng không kém. Người ta bảo, vì tôi có ngoại hình và công việc tốt nên tôi mới cưới được anh. Thật ra có chuyện đó hay không tôi cũng không hay, vì tôi yêu anh thật lòng, anh cũng dành cho tôi nhiều tình cảm tốt đẹp. Chúng tôi yêu thương nhau, lo lắng cho nhau mọi thứ thì có gì mà không thật lòng chứ. Với anh, anh có thể kiếm được nhiều người con gái tốt hơn nhiều, nhưng anh vẫn chọn tôi. Cuộc hôn nhân này chính là minh chứng cho tình yêu của chúng tôi, tôi chẳng nghi ngờ gì.
Ngày về ra mắt gia đình anh, mẹ anh đón tôi vồn vã. Mẹ anh dành cho tôi cái nhìn thiện cảm. Mẹ anh bảo, tôi là người con gái tốt, có ngoại hình lại biết ăn nói. Đó là lời mẹ anh khen tôi với anh, tôi được nghe anh nói lại. Tôi vui vì mình ghi được điểm với gia đình anh.
Tình yêu ấy thật sự quá tốt đẹp, mọi chuyện cũng thật là êm xuôi. Với con gái, ngày về ra mắt là ngày quá trọng đại, là ngày quyết định bạn có thể bước chân vào gia đình đó không. Ai cũng bảo tôi yêu anh thật tốt, anh là người tốt, gia đình gia giáo lại có công việc ổn định. Tôi lấy anh không sợ nghèo, sợ khó, tôi lấy anh mọi thứ sẽ quá tốt, tôi sẽ có cuộc sống sung sướng… Tôi đâu tính ra được như vậy, tôi chỉ cần cuộc sống này có được người mình yêu thương là quá tốt rồi.
Ngày về nhà chồng, mọi thứ đã thay đổi ngay tức khắc. Tôi có bầu, mệt mỏi, không gượng được vì nghén quá nặng. (Ảnh minh họa)
Chúng tôi có đủ cơ sở để có được cuộc sống hạnh phúc, sung sướng, vì tôi cũng đâu phải là người không có công việc ổn đâu. Tôi và anh cưới nhau sau đó, tình yêu mặn nồng suốt 2 năm cũng đủ để chúng tôi hiểu được nhiều điều, trân trọng nhau. Tôi quyết định ở chung với gia đình anh, đó là đề nghị của anh khi kết hôn vì anh muốn vợ chồng chúng tôi chăm sóc, phụng dưỡng bố mẹ.
Thật ra, chẳng có ai muốn ở chung, ai cũng muốn có cuộc sống tự do riêng tư. Thế nhưng, cuối cùng, anh đề nghị và tôi chấp nhận. Tôi quyết định ở cùng bố mẹ anh. Với lại tôi cũng nghĩ, mẹ anh cũng yêu mến tôi thì có thể cuộc sống này sẽ thoải mái.
Ngày về nhà chồng, mọi thứ đã thay đổi ngay tức khắc. Tôi có bầu, mệt mỏi, không gượng được vì nghén quá nặng. Tôi làm đủ thứ việc để tự lo cho bản thân mình. Sống cùng nhà chồng đôi khi mệt mỏi cũng không dám tự tiện nằm ườn ra, vì còn ngại bố mẹ chồng. Nhiều khi giữ ý quá, người phát lả đi, nhưng mà vẫn phải cố. May ra thì nhờ chồng được tí xíu, chứ cũng không dám nhờ cậy mẹ chồng. Con dâu có yếu thì phải tự lo cho mình chứ ai đi nhờ mẹ chồng này kia.
Ngày sinh con tôi vất vả vô cùng. May mà cũng có mẹ chồng giúp, mẹ tôi cũng tới chăm, chồng cũng quan tâm chứ không thì khó lòng mà vượt qua được. Tôi mới sinh nên trầm cảm nặng, mệt mỏi vô cùng. Chăm con suốt ngày, chuẩn bị mọi thứ cho con, thức đêm thức hôm đã làm tôi trở thành người ít nói. Vốn là cô gái năng động, chăm chỉ làm việc, vậy mà cuối cùng, tôi phải ở nhà chăm con suốt mấy tháng nên bức bách vô cùng. May mà tôi cũng vượt qua được.
Cả nhà căng thẳng vì chuyện này, mẹ chồng khó chịu, chồng cũng không lên tiếng. Tôi thì kiên quyết đi làm. (ảnh minh họa)
Đúng được tầm 3 tháng sau cữ, mẹ anh yêu cầu tôi ở nhà nội trợ. Mẹ anh bảo, bây giờ con cái bận rộn, mẹ cũng không trông được trẻ con. Mẹ chỉ phụ giúp bế tí thôi chứ không muốn bế trông cháu cả ngà, không có sức làm được việc đó. Tôi thấy ái ngại, tôi đang đi làm, công việc tốt sao lại phải nghỉ. Với lại, cần phải có thu nhập chứ, ai lại ở nhà ăn bám chồng. Mẹ anh khăng khăng là anh có điều kiện, gia đình có điều kiện, tha hồ mà tiêu pha, không phải lo chuyện tiền nong, chăm sóc con cái. Nghe mẹ anh nói, tôi buồn lắm. Mẹ chồng là như vậy sao, sao lại ép tôi ở nhà chăm con?
Tôi nói với chồng, chồng không phản ứng gì, hình như anh cũng đồng tình với mẹ anh. Tôi bực quá, tôi bảo nếu mẹ không trông được thì thuê người giúp việc trông con, tối về sớm. Mẹ chồng tôi găng lên, bảo, con cái lại để cho người giúp việc trông, thật là vô tâm. Ý mẹ nói tôi không quan tâm con. Biết bao nhiêu gia đình người ta đều phải như vậy, đi làm về rồi chăm con. Có bà nội trông thì may không thì thuê người trông, phải kiếm tiền mà nuôi con chứ, ở lì ở nhà là khi không thể xin được việc.
Cả nhà căng thẳng vì chuyện này, mẹ chồng khó chịu, chồng cũng không lên tiếng. Tôi thì kiên quyết đi làm. Tôi thuê người giúp việc, mẹ chồng tôi bực bội lắm. Nhưng biết làm sao được bây giờ, tôi cũng đành chấp nhận chứ không thể chịu cảnh nghỉ việc trong khi công việc của tôi rất ổn. Tôi làm trái ý mẹ chồng, cả nhà căng thẳng nhưng chẳng sao, tôi phải cương quyết ngay từ đầu, không nên tiếp tục chuyện này, nhân nhượng thì chỉ có khổ tôi… Tôi làm thế là đúng hay sai?