Và rồi em đã bỏ tôi, kẻ nghèo hèn này để tìm một người giàu sang, phú quý mà không biết họ có thật lòng với em hay không?!
Phải làm sao để quên được em? Câu hỏi ấy đến tận bây giờ mà tôi chưa trả lời được. Khi ngồi suy nghĩ viết những dòng tâm sự này là lúc tôi không thể nào kìm nén được cảm xúc, nước mắt cứ trào tuôn theo dòng suy nghĩ. Tình yêu có lẽ là thứ thiêng liêng nhất và cũng là thứ phức tạp nhất thế gian, phức tạp tới mức dù phía trước biết bao con đường để đi, vậy mà đôi chân tôi không thể nào bước nổi khi vắng bóng em. Trái tim tôi luôn ôm quá ký ức với những kỷ niệm ngày xưa mà em cùng tôi sánh bước.
Có lúc tôi cũng không nhận ra mình là ai và hiểu nổi mình nữa, không thể tin nổi khi những ngày không còn em thì tôi lại tồi tàn đến thế. Lúc nào tôi cũng nhớ em và nhớ em thật nhiều, em luôn trong suy nghĩ của tôi. Chẳng đêm nào tôi được ngon giấc khi mà quá khứ cứ hiện trong tôi, trong giấc mơ tôi luôn thấy em quay về cùng tôi. Khi tỉnh giấc tôi mới nhận ra đó là giấc mơ không bao giờ có thật, vì giờ em đã ấm êm bên người khác. Một người mà có địa vị và giàu sang hơn tôi rất nhiều, vì thế em đã bỏ tôi ra đi không một lời từ biệt.
Có lẽ sau nỗi đau của tình yêu thì ai cũng tự hứa với lòng mình là sẽ quên tất cả, nhưng thế gian này được bao nhiêu người nói được sẽ làm được? Một điều dễ hiểu thôi, nếu muốn quên là quên ngay thì đó là thứ tình cảm giả dối và cũng không xứng đáng gọi là tình yêu.
Có lúc tôi cũng không nhận ra mình là ai và hiểu nổi mình nữa, không thể tin nổi khi những ngày không còn em thì tôi lại tồi tàn đến thế. (ảnh minh họa)
Khi yêu tôi đã cố gắng làm hết tất cả, tất cả những gì tốt đẹp nhất cho em. Lúc nào em cũng muốn tôi nghe lời em mọi chuyện, còn ngược lại thì không. Tôi không bao giờ tính toán chuyện gì và sẵn sàng bỏ qua cho em tất cả dù cho em có lỗi thật nhiều. Tôi làm thế chỉ vì quá yêu em và sợ mất em, mặc kệ mọi người cười chê tôi là kẻ lụy tình. Em đã làm tôi đau buồn quá nhiều thứ, đôi lúc đi bên tôi mà em cứ vô tư nói chuyện điện thoại ngọt ngào với người con trai khác, mặc cho tôi khó chịu thế nào thì cũng kệ.
Em luôn so sánh tôi với người con trai khác, nào là người ta đẹp trai hơn tôi, giàu hơn tôi. Em đâu biết những lúc như thế thì lòng tự trọng của tôi bị khinh thường tới mức nào đâu? Em chỉ biết so sánh và so sánh. Đau lòng hơn khi đi đâu đó có người con trai nào khác hỏi em có người yêu chưa thì em luôn miệng trả lời là "chưa có". Vì yêu em mà tôi cố kìm nén và bỏ qua tất cả.
Lúc nào tôi cũng nhớ tới em hoặc vô tình bị ai đó nhắc lại quá khứ, làm sao có thể quên em và cầm được nước mắt khi trên nẻo đường về chứng kiến cảnh từng đôi, từng đôi một chở nhau tình tứ lướt qua mặt mình? Chỉ cần nhìn người ta nắm tay thôi là tôi đủ nhớ tới em rồi, tôi vẫn cần lắm đôi bàn tay của em, dù nhẹ nhàng thôi cũng đủ làm tôi ấm lòng. Nhưng giờ tất cả đã quá muộn màng rồi.
Ngày trước tôi đã sụp đỗ hoàn toàn thì chính em đã giúp tôi đứng dậy, nhưng giờ cũng chính em đã lấy tất cả khi em ra đi, tinh thần, lý trí và cả nụ cười. Giá như ngày đó tôi đừng gặp em.
Ngày trước tôi đã sụp đỗ hoàn toàn thì chính em đã giúp tôi đứng dậy, nhưng giờ cũng chính em đã lấy tất cả khi em ra đi, tinh thần, lý trí và cả nụ cười. (ảnh minh họa)
Đôi lúc thỉnh thoảng bước qua chốn cũ, nơi mà ngày xưa mình còn hạnh phúc và trao cho nhau từng nụ hôn ngọt ngào. Vẫn chiếc ghế đá ngày xưa, vẫn cử chỉ âu yếm của ngày nào nhưng người ngồi ở vị trí đó giờ không phải là tôi. Tôi đã qua đau đớn kể từ ngày em ra đi, em nói yêu tôi thật lòng là vậy sao? Không tình yêu nào mà không có sóng gió, ấy vậy mà tôi mắc phải sai lầm mà em không bỏ qua được, chỉ một tháng mà em đã có tình yêu mới. Em đã quá phũ phàng với tôi.
Giờ đây mỗi lúc thấy em nói chuyên ngọt ngào điện thoại với người yêu của em trước mặt tôi thì tim tôi đau nhói và trên khóe mắt cảm thấy cay cay. Khi người muốn ra đi thì có trăm ngàn lý do để nói. Thế gian luôn có luật nhân quả công bằng, tới một ngày nào đó em cũng sẽ nhận trái đắng giống như bây giờ em đã dành cho tôi.
Em đã quá mơ mộng giấc mơ giàu sang mà em không nghĩ tới tình yêu là thiêng liêng nhất. Sống trong nhung lụa giàu sang, có đầy đủ mọi thứ mà thiếu tình cảm thật lòng và sự chung thủy thì tất cả chỉ là số không. Tiền và địa vị chẳng bao giờ mua được hạnh phúc đâu em, và cũng chẳng có ai là hoàn hảo. Phải chăng trên thế gian này có bán loại thuốc mất trí nhớ có chọn lọc, để quên đi những gì cần quên và nhớ những gì cần nhớ. Cho dù đánh đổi mọi thứ để mua được thì tôi cũng sẵn mua uống để quên được em.
Giờ trên bước chân của tôi đã mỏi mệt, tôi đã buông xuôi số phận từ ngày em ra đi. Có bao giờ em dành chút ít thời gian để suy nghĩ tới cuộc sống của tôi khi không còn em không? Còn tôi thì lúc nào cũng nhớ tới em hết. Giờ tôi cũng có tình yêu mới nhưng cũng chỉ để che mắt thế gian thôi, tôi không thể yêu ai khi mà trái tim của tôi luôn nghĩ về em. Tôi sẽ chấm dứt ngay cuộc tình thay thế này, tôi không muốn ai phải khổ vì tôi. Trên thế gian này không ai yêu em nhiều hơn tôi đâu. Tôi sẽ luôn cầu nguyện và cầu mong cho em hạnh phúc, đi đúng với con đường em đã chọn. Tôi không muốn sau này nhìn thấy em bị bỏ rơi khi em không còn gì để cho người ta lợi dụng. Còn tôi sẽ bước tiếp trên nẻo đường mà giờ đây đã vắng bóng em. Chúc em hạnh phúc!
Trần Linh
Mời đọc bài viết hay, hấp dẫn của Eva tám tại đây: