Mắt tôi đỏ ngầu, vừa khóc vừa đánh chúng, lúc đó tôi như một con quỷ dữ, trong lòng khói lửa ngùn ngụt. Hai đứa trẻ mặt cắt không còn giọt máu, khóc lóc sợ hãi cầu xin tôi, trên người chằng chịt những vết lằn bầm đỏ.
Nhà chồng tôi đông anh em, trên chồng còn có một ann trai, sau chồng lại có một em gái. Nhà anh vốn giàu có lại nhiều đất, ông bà thì không muốn xa đứa con nào nên cất liền ba căn nhà kề cạnh nhau.
Cả ba căn đều thông nhau hết nên gần như bốn gia đình chúng tôi sống tập thể cả. Đại gia đình bao gồm bố mẹ chồng, vợ chồng cùng hai đứa con của anh cả, vợ chồng tôi và Tôm - con trai hai tuổi của chúng tôi, và đôi vợ chồng cô em mới cưới.
Khỏi cần phải nói chắc tất cả mọi người đều có thể tưởng tượng được cuộc sống của gia đình chúng tôi có khá nhiều rắc rối trong các mối quan hệ chằng chịt. Nhưng có lẽ tôi là người đau đầu nhất khi phải chịu áp lực từ quá nhiều phía.
Với mẹ chồng tôi, ba người con của bà luôn đúng, luôn là những người ngoan ngoãn, hiền lành, chăm chỉ nhất. Tiếp theo, người mà bà có thái độ nồng hậu nhất chính là ông em rể chồng cô út, dù sao cũng là đàn ông.
Chúng tôi phải sống chung với cả đại gia đình nhà chồng. (Ảnh minh họa)
Rồi đến chị dâu vợ anh cả, chị không khéo tròn việc nhà cho lắm nhưng chị giỏi làm kinh tế, hàng tháng đều đưa cho ông bà tiền sinh hoạt và còn biếu thêm một khoản lớn. Chỉ chừng đó thôi là đủ để mẹ chồng tôi hài lòng về mọi mặt, chẳng bao giờ soi mói chị.
Trái lại, tôi như cái gai trong mắt bà, vì thu nhập của tôi không cao. Công việc văn phòng mỗi tháng chỉ được 3, 4 triệu, chẳng bõ so với chồng tôi kinh doanh nên anh bảo tôi ở nhà nuôi dạy con cho tốt, hai mẹ con không phải lo gì hết.
Chồng tôi tốt với tôi lắm, luôn yêu chiều 2 mẹ con nhưng vì công việc bận nên anh thường xuyên đi sớm về muộn, tình hình trong nhà cũng chẳng nắm được là bao, cũng chẳng bao giờ nói đỡ tôi được câu nào khi mẹ chồng bóng gió nói tôi là kẻ ăn bám, kẻ hút máu chồng.
Tôi chỉ mua cái áo mới hay sắm cho con một vài thứ gì ngoại nhập đắt tiền là bà lại giở ra điệp khúc đã không làm ra tiền thì phải tiết kiệm. Gần như chuyện gì trong nhà tôi bà cũng đều can thiệp vào.
Hằng tháng tôi luôn nộp đầy đủ đều đặn phí sinh hoạt trong nhà nhưng bà luôn kể lể với chồng tôi rằng bà túng thiếu. Anh vốn hiếu thảo nên có lần đưa gần hết cả tháng lương cho bà.
Nhìn bà mua đủ thứ quần áo mới cho các cháu con của anh chị chồng bằng tiền lương của anh, tôi chạnh lòng và bực tức kinh khủng. Chồng tôi hiếu thuận là vậy mà bà lúc nào cũng thiên vị vợ chồng anh cả hơn, thiên vị lây sang cả các cháu.
Con tôi bà gần như chẳng bao giờ mua cho thứ gì, có chăng thỉnh thoảng chỉ là mấy món đồ chơi rẻ tiền của Trung Quốc.
Vì tôi ở nhà chăm con, nên bà nghiễm nhiên coi tôi như một con ở. Với bà, không làm ra tiền mà ở nhà là một cái tội, nên bà phải nọc tôi ra, sai tôi làm đủ thứ việc bà mới hả dạ.
Mọi thứ việc nhà đều một tay tôi làm hết. (Ảnh minh họa)
Hàng ngày tôi phải dậy sớm đi chợ mua một khối lượng thức ăn khổng lồ cho cả một gia đình 11 người, hết đồ người lớn lại đến cháo bột của lũ trẻ con. Về nhà thì sấp ngửa thay quần áo và đánh răng rửa mặt cho cả ba đứa trẻ con rồi đưa chúng đi học.
Sau đó về nhà dọn dẹp cơm nước rửa bát. Rồi lại đón lũ trẻ về. Tôi gần như không nghỉ được một chút nào, trong khi đó bà cứ ngồi chỉ tay năm ngón.
Tôi một phần mệt vì bà coi tôi như ô sin, một phần bực tức vì bà quá bất công với nhà tôi, lại thêm hai đứa con trai nhà anh chị chồng quậy phá nghịch ngợm, tôi đã không còn làm chủ được bản thân mình.
Tôi đã làm điều tồi tệ nhất, khi hai đứa trẻ nhà anh chị chồng không nghe lời, tôi đã lấy roi quất chúng nó. Trẻ con thì đâu biết gì, nghịch ngợm chơi đùa cũng là điều đương nhiên, vậy mà tôi đã đánh chúng.
Chẳng phải tôi đơn thuần đánh đòn vì chúng nghịch ngợm, mà trong từng đòn roi tôi trút hết cả oán hận của áp lực cuộc sống do mẹ chồng gây nên vào chúng.
Mắt tôi đỏ ngầu, vừa khóc vừa đánh chúng, lúc đó tôi như một con quỷ dữ, trong lòng khói lửa ngùn ngụt, từng câu hỏi tại sao vang lên trong đầu tôi. Tại sao mẹ chồng lại đối xử với nhà chúng tôi như vậy, tại sao mình phải chịu cảnh này...
Đến khi tôi nhận ra thì đã quá muộn, hai đứa trẻ mặt cắt không còn giọt máu, khóc lóc sợ hãi cầu xin tôi, trên người chằng chịt những vết lằn bầm đỏ. Trời ơi, tôi đã làm gì thế này...
Tôi lang thang vô định chẳng dám bước chân về nhà, nếu cả nhà biết được điều tôi đã làm thì điều gì sẽ xảy đến đây? Tôi không dám đối mặt với chồng, với anh chị chồng, và với người mẹ chồng sẽ đay nghiến dày vò tôi...