Tôi gay gắt không chịu đưa cuốn sổ tiết kiệm cho chồng để anh mang nó đi chữa bệnh cho chồng của người yêu cũ. Tức giận, anh đã hét lớn tiếng vào mặt tôi: “Cô cứ ôm tiền mà sống một mình đi, tôi sẽ tự đi tìm cách giúp đỡ cô ấy”.
Chúng tôi đã có một cuộc hôn nhân hạnh phúc trong suốt 4 năm qua và thành quả là 1 cô con gái xinh đẹp. Anh là mối tình đầu của tôi nhưng tôi thì không phải là tình đầu của anh. Trước tôi, anh đã có một mối tình thơ mộng với cô bạn học chung từ thời phổ thông nhưng gia đình anh không đồng ý vì cô ấy theo đạo nên hai người buộc lòng phải chia tay.
Chồng tôi là người hiền lành, sống tình cảm, tuy đồng lương không cao nhưng anh luôn cố gắng dành những thứ tốt đẹp nhất cho vợ con.
Chúng tôi kết hôn đã được 4 năm nhưng hiện tại vẫn đang ở nhờ nhà một người chú họ của anh vì chú ấy đã vào Nam sinh sống. Sống ở đây lâu cũng khá thân thuộc nên chúng tôi quyết định tiết kiệm tiền để mua lại căn nhà này. Vì đi ở nhờ mãi như thế cũng không tiện, và sớm muộn gì chúng tôi cũng phải có nhà riêng. Cả hai bên gia đình đều khó khăn, không giúp đỡ được bao nhiêu nên từ khi lấy nhau, chúng tôi đã biết rằng cả hai đều phải tự lực cánh sinh để lo tiền mua nhà. Trừ những khoản cần phải chi ra thì chúng tôi sống rất tiết kiệm. Hai vợ chồng đều không dám mua gì cho mình, chỉ mua những thứ cần thiết cho con.
Đúng là ông trời không phụ người có công, sau mấy năm tiết kiệm, vợ chồng tôi cũng để ra được một khoản kha khá. Tôi còn đang vui mừng vì chỉ cần thêm một năm nữa thôi, chúng tôi đã có đủ tiền mua nhà và cuộc sống lúc ấy cũng sẽ khá giả hơn. Nhưng niềm vui chưa lớn được bao nhiêu thì bỗng một ngày, anh về đòi lấy sổ tiết kiệm đi góp vốn làm ăn chung với mấy người bạn.
Hành động này của anh khiến tôi vô cùng bất ngờ vì chồng tôi là người khá an phận, anh không bao giờ muốn dính vào đầu tư, buôn bán vì anh biết anh không có số làm ăn. Tôi gặng hỏi anh đầu tư với ai, ra sao, kinh doanh cái gì thì anh lại gắt gỏng, nói rằng tôi phiền phức, chỉ cần đưa sổ tiết kiệm cho anh là được. Nhưng đó là những đồng tiền cả hai chúng tôi đã phải rất vất vả mới có được, tôi làm sao có thể đưa nó cho anh dễ dành khi chưa hiểu rõ câu chuyện.
Tôi kiên quyết không đưa tiền cuốn sổ đó cho anh mặc cho anh van nài, tha thiết nói rằng cô ấy đang rất cần sự giúp đỡ. (ảnh minh họa)
Sau một hồi tranh luận gay gắt, anh cũng phải nói thật về mục đích sử dụng của cuốn sổ tiết kiệm. Tôi như chết đứng khi anh nói anh muốn mang số tiền này cho người yêu cũ của anh vay để cô ấy chữa bệnh cho chồng cô ấy. Hiện tại, chồng cô ấy đang mang bệnh rất nặng, vì không có tiền nên cô ấy tới nhờ chồng tôi giúp. Nể tình xưa nghĩa cũ, anh đã không ngần ngại hứa cho cô ấy vay số tiền tiết kiệm chúng tôi.
Tôi sốc nặng trước từng lời anh nói. Tôi chưa bao giờ dám nghĩ người chồng luôn hiền lành của tôi lại đặt điều nói dối tôi như vậy. Nhưng tôi làm sao có thể đồng ý anh mang tiền đi cho cô ấy vay được. Đây là số tiền xương máu của chúng tôi, nếu không có nó, chúng tôi sẽ tiếp tục kiếp đi ở nhờ và cuộc sống sẽ không bao giờ khá lên được. Hơn nữa tại sao cô ấy lại tìm đến anh, không lẽ nhà cô ấy hết người giúp đỡ cô ấy rồi hay sao. Mà nếu sự thật đúng như vậy thì liệu cô ấy có đủ khả năng chi trả lại số tiền ấy cho vợ chồng tôi không?
Tôi kiên quyết không đưa tiền cuốn sổ đó cho anh mặc cho anh van nài, tha thiết nói rằng cô ấy đang rất cần sự giúp đỡ. Vậy là anh liền lớn tiếng mắng tôi sống ích kỷ, hẹp hòi, coi thường tính mạng của người khác. Qua tức giận tôi liền hét lên: “Anh vẫn còn vương vấn, còn thương cô ấy thì tự tìm cách mà giúp cô ấy đi. Đừng mang tiền của mẹ con em đi”. Nào ngờ sau câu nói ấy của tôi, anh còn lớn tiếng hơn: “Cô cứ ôm tiền của cô mà sống một mình đi, tôi sẽ tự đi tìm cách giúp đỡ cô ấy”.
Sau câu nói ấy, anh liền bỏ đi. Anh đi đâu đó mà tôi gọi điện không chịu bắt máy. Tôi càng không dám nói chuyện này với hai bên gia đình vì không muốn mọi người phải lo lắng. Nhưng tôi lại không có cách nào tìm ra anh.
Chưa bao giờ tôi thấy rối trí như lúc này. Tôi không biết quyết định của mình là đúng hay sai nữa. Ai có thể cho tôi một lời khuyên không?