Tôi đã từng tin vợ mình là người đẹp cả người cả nết. Có lẽ tôi đã bị sắc đẹp của vợ làm cho mờ mắt và tin rằng, đó là một người con gái toàn diện.
Nên ngày yêu được vợ, tôi cảm thấy hạnh phúc lắm, vui lắm, vì cuối cùng cũng chọn được người con gái như ý.
Ngày yêu nhau, tôi luôn dẫn vợ đi ra mắt bạn bè. Ai cũng khen ngợi vợ là người biết cư xử, ăn nói khéo. Họ bảo tôi tốt số nên mới yêu được vợ. Thì tôi cũng chỉ cười, tôi thấy mình cũng may mắn thật. Vợ tôi vừa xinh đẹp, dịu dàng lại biết đối nhân xử thế, cũng là người có công việc tốt, thu nhập ổn, có gì là không hài lòng chứ. Nói chung, với một người đàn ông bình thường như tôi, có được người con gái tri âm tri kỉ như vậy đã là quá tuyệt vời rồi, còn có mơ ước gì cao sang hơn sao?
Chúng tôi yêu nhau được hơn 1 năm đã tính chuyện cưới xin. Vì khi đó tôi nghĩ, chẳng có gì phải tìm hiểu nữa, hai đứa đã khá hiểu nhau rồi. Và khi đưa vợ về ra mắt, bố mẹ tôi cũng hài lòng lắm, họ cũng khen ngợi vợ nhiều. Một cô gái xinh đẹp, đưa về nhà, hàng xóm láng giềng sang xem mặt, tôi lại thấy buồn cười, cũng vui trong lòng vì dù sao, mình cũng được cái tiếng yêu được một cô người yêu xinh xắn. Không ai phàn nàn một câu nào, mọi người đều tán thành cuộc hôn nhân này.
Đúng là, hôn nhân không như là mơ. Đến khi cưới nhau rồi, tôi mới biết, vợ mình không phải hạng vừa. Về ở chung nhà chồng đúng 1 năm, vợ lộ rõ bản chất của mình. Một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp ngày nào giờ trở nên gớm ghiếc.
Ngày yêu nhau, tôi luôn dẫn vợ đi ra mắt bạn bè. Ai cũng khen ngợi vợ là người biết cư xử, ăn nói khéo. (ảnh minh họa)
Mẹ tôi vốn là người rất điềm đạm, dễ chịu và biết điều, dù là dâu hay rể, mẹ cũng rất chiều chuộng, giống như con cái trong nhà. Nhưng, vợ vì điểm này của mẹ mà chẳng nể nang gì, lười chảy thây. Nói không điêu chứ, làm dâu một năm trời, vợ chưa từng cầm chổi quét dọn nhà cửa hay lau nhà.
Thật ra cũng là do mẹ tôi hay dậy sớm, rồi mẹ quét dọn hết nhà cửa. Mẹ cũng không đợi con dâu dậy rồi làm. Nhưng lạ thật, nhiều lần tôi nhắc vợ rằng, làm dâu thì nên để ý chút ít, sáng dậy sớm chứ đừng ngủ nướng, dọn dẹp một chút rồi đi làm. Nhưng vợ cứ dậy sát giờ đi làm, ăn sáng cũng không ăn rồi vội vàng chạy đi như ma đuổi. Có hôm nào vợ dậy được sớm để dọn dẹp thứ gì đâu.
Nói ra thì vợ bảo, thời nay không như ngày trước, con dâu cũng như con gái trong nhà. Vợ còn bảo ‘nếu như chị anh cũng đi làm dâu, anh có thương xót chị ấy sáng nào cũng dậy sớm dọn dẹp không? Hãy coi em là chị gái anh đi, thì anh sẽ hiểu’. Nghe vợ nói vậy tôi chán hẳn. Không phải tôi muốn vợ sớm hôm làm lụng, chỉ là muốn thi thoảng vợ phải thể hiện trách nhiệm làm dâu một tí cho mọi người trong nhà hài lòng, ôn hòa.
Cả ngày đi làm mẹ ở nhà dọn dẹp nấu nướng, tối về chỉ việc ăn mà còn sai chồng rửa bát. Tôi nhất định không rửa không phải vì tôi lười, mà căn bản, việc đó là của vợ. Với lại, cả ngày có làm gì đâu mà có mỗi việc đó lại lười. Vợ cứ ra ngoài nói xoen xoét, ngồi vắt chân chứ ngũ như bà hoàng tám chuyện với bố mẹ chồng như thật. Mẹ tôi thì ít nói, hiền lành, điềm đạm nên không để ý nhưng tôi thì cực kì để ý mấy chuyện đó…
Cả ngày đi làm mẹ ở nhà dọn dẹp nấu nướng, tối về chỉ việc ăn mà còn sai chồng rửa bát. Tôi nhất định không rửa không phải vì tôi lười, mà căn bản, việc đó là của vợ. (Ảnh minh họa)
Đó là chuyện cỏn con. Chuyện lớn hơn là vấn đề tiền nong. Tôi bảo tháng góp cho mẹ mấy triệu để chi trả tiền ăn thì vợ không chịu, nhất định chỉ đưa 1 triệu. Bảo coi như tôi là con cái trong nhà, vẫn phải là do mẹ có trách nhiệm, chỉ đóng tiền ăn của vợ thôi. Với lại, thi thoảng còn mua thức ăn, phải tính toán chứ tiền đâu mà phung phí. Nghe vợ nói vậy, tôi thấy lạ, sao lại tính toán từng đồng. Nói không điêu chứ có lần mẹ tôi không có tiền lẻ, mượn vợ 100 nghìn mà về trả vợ vẫn lấy. Tôi không thích kiểu sòng phẳng mẹ con như vậy. Nếu là mẹ của vợ, vợ có làm thế không, hay biếu không mẹ cả triệu bạc? Mình phải nghĩ đến bản thân mình khi làm việc gì đó chứ không thể cứ nghĩ mẹ chồng con dâu mà như vậy được…
Người thân của nhà chồng có hỏi vay tiền, lúc nào vợ cũng bảo không có dù là vay nóng. Nghĩ buồn cười, có hôm dì tôi hỏi vay vài triệu, vợ tôi khăng khăng là không còn một xu. Còn trình bày rất thống khổ rằng ‘nhà cháu đợt này cũng không có thu nhập, tiền bạc thì không có, mẹ cháu lại đau ốm nên cũng giúp nhiều’. Trong khi trước đây, dì cho chúng tôi vay vì lúc đó, chúng tôi có việc cần dùng tiền. Người ta cho mình vay thì mình cho lại, thế mà vợ không mảy may nghĩ đến chuyện đó. Tôi cảm thấy buồn lắm. Trong khi, thực tình là mẹ vợ tôi có ốm đau gì đâu, mẹ tôi hoàn toàn bình thường, sức khỏe tốt, thế mà vợ lại bịa ra chuyện không hay như vậy…
Với người ngoài thì lúc nào mở mồm ra là vợ nói xấu. Chê bai đủ thứ trên đời người trong nhà mình với hàng xóm láng giềng, người ta phát ngán không thèm nghe. Tôi có nói mua cái gì biếu bố mẹ thì vợ từ chối ngay, vì căn bản, vợ còn tính toán những ngày lễ tết cũng mua bán nên không phải biếu xén gì. Từ ngày về, chưa thấy vợ chủ động mua cái áo, cái quần biếu mẹ tôi, bố tôi, nghĩ mà buồn. Trong khi tôi thì luôn luôn chủ động bảo chọn đồ về biếu mẹ vợ. Có đi mà không có lại, thật nản lòng. Hễ nói đến chuyện tiền nong là cãi nhau.
Tôi chẳng đã từng tự hào về vợ, còn bây giờ thì, chán ngấy rồi! Làm sao để cải thiện ‘bà cô xinh đẹp’ này đây? Được cái mã thì làm gì? (ảnh minh họa)
Trước mặt họ hàng thì vợ niềm nở, ra điều là mình biết cư xử khéo léo lắm, nhưng sau đó, vợ lại nói toàn những lời khó chịu. Vợ bảo ‘cái bà bác nhà anh ki bo kẹt xỉ, tức anh ách. Đến thăm cháu mà không mua được cái gì, bực cả mình’. Trong khi, vợ đến nhà người ta, phận làm con cháu nào mua cái gì, tôi nói vợ còn càu nhàu là anh cứ sĩ diện không đâu.
Thật ra, có quá nhiều chuyện mà tôi không muốn ‘vạch áo cho người xem lưng’ vì sợ người ta cười chê nhà mình. Nhưng đúng là, vợ tôi chỉ được cái mã, xinh đẹp, dịu dàng, tưởng là nết na hóa ra chẳng ra làm sao cả. Ở nhà tôi sống như bà hoàng, không ngại ai. Mẹ chồng nói cũng cãi nhem nhẻm mà mẹ tôi hay cả nể nên không muốn đôi co với con dâu, sợ mang tiếng hàng xóm. Thế là vợ lấn lướt. Tôi có nói thì vợ lại chửi um nhà lên như ăn vạ, nói rằng tôi là người không biết điều, không chiều vợ, chỉ nhà mình là trên hết. Đúng là vợ tôi đẹp người xấu nết thật. Tôi chẳng đã từng tự hào về vợ, còn bây giờ thì, chán ngấy rồi! Làm sao để cải thiện ‘bà cô xinh đẹp’ này đây? Được cái mã thì làm gì?
Xem thêm bài liên quan: Câu chuyện về người vợ xấu và anh chồng đẹp trai |