Đến giờ phút này nỗi hận của tôi dành cho người chồng từng hàng đêm đầu gối tay ấp đã lên đến đỉnh điểm. Không thể hiểu bây giờ là thời đại nào rồi mà xã hội vẫn còn quan trọng chuyện sinh con trai hay con gái như vậy.
Tôi hận chồng tôi, hận nhà chồng tôi, hận xã hội vẫn còn bảo thủ này, chỉ thương cho ba đứa con gái của tôi, mắt to tròn cười ngây thơ. Chúng không hề biết rằng những thiên thần ngoan ngoãn và đâng yêu như chúng đã bị ruồng bỏ bởi người cha ác quỷ - chỉ để anh ta có thể đón thằng con trai do một ả gái bán hoa sinh ra.
Tôi và anh yêu nhau suốt thời đại học, tình yêu trong sáng giản đơn, nhiều khi cuối tháng hết sạch tiền, chúng tôi còn chung nhau ăn gói mì tôm. Thiếu thốn nhưng đầy hạnh phúc.
Ra trường rồi anh ngỏ lời cầu hôn, tôi vẫn lăn tăn khi bố mẹ khuyên rằng anh ở tận quê xa, lấy chồng xa như vậy sau này sợ tôi vất vả, nhưng vì yêu nên tôi chẳng nề hà theo anh về tận tít nơi xa xôi ấy.
Ngày mới cưới chúng tôi có rất nhiều lý tưởng, nên dù có khó khăn gì chúng tôi cũng đều vui vẻ, dù là ở chung với bố mẹ chồng hay việc sức ép anh là con độc đinh nên phải có con trai. Tôi căm hận cái chữ độc đinh ấy, vì nó mà chúng tôi lao vào vòng xoáy thù hận nhau.
Ngày mới cưới chúng tôi có rất nhiều lý tưởng, nên dù có khó khăn gì chúng tôi cũng đều vui vẻ. (Ảnh minh họa)
Tôi có bầu, con gái lớn ra đời, chồng tôi vẫn vui vẻ, còn bố mẹ chồng liên tục nhắc nhở phải đẻ đứa sau con trai. Con gái lớn mới được 7 tháng, tôi lại có bầu đứa thứ hai.
Khuôn mặt anh trầm tư khi cầm kết quả siêu âm con gái thứ 2 của chúng tôi, còn ông bà bắt đầu lộ rõ sự thiếu hiểu biết của mình bằng cách nói rằng tôi trứng hỏng, tôi không biết đẻ.
Áp lực liên tục khiến chúng tôi mỗi lần nghe bố mẹ chồng và hàng xóm nói ra nói vào cũng chỉ còn biết nhìn nhau ngao ngán. Đứa thứ 2 mới có 4 tháng, tôi lại có bầu tiếp.
Tôi gầy trơ xương vì phải một nách hai con lại còn phải làm việc nhà, nhưng hai đứa con gái như nguồn động viên, nguồn sống của tôi. Đến lúc này tôi mới thấu hiểu vì sao người ta luôn nói có con rồi nhìn con mà sống, phải sống vì con, niềm hạnh phúc của một người đàn bà chính là con của mình.
Mới ba tháng gia đình chồng đã bắt tôi đi siêu âm để xem là con gái hay con trai, nếu là con gái bỏ đi còn chưa muộn. Tôi bàng hoàng trước sự độc ác của họ, trong mắt họ cháu chắt chỉ là thứ để nối dõi, còn tôi chỉ là công cụ sinh đẻ mà thôi.
Mới ba tháng gia đình chồng đã bắt tôi đi siêu âm để xem là con gái hay con trai. (Ảnh minh họa)
Kết quả siêu âm, lại là con gái, tôi ngang nhiên đón nhận kết quả vì tôi đã quyết tâm sẽ bảo vệ con tôi, sẽ sinh nó ra. Mặc cho ai nói gì.
Biết kết quả rồi cả nhà chồng tôi trở mặt, càng hắt hủi ba mẹ con tôi khi biết tôi sẽ không bỏ thai. Họ trì triết đay nghiến tôi, rằng chúng tôi là lũ ăn bám. Hàng đêm tôi ôm con mà nước mắt lặng thầm chảy, tôi đau đớn vụn vỡ.
Chồng tôi giờ đã không ngủ cùng chúng tôi nữa, anh đi liên miên, nói là đi làm, tôi cũng chẳng còn quan tâm anh. Nhìn thái độ thờ ơ của anh ta khi ba mẹ con tôi bị hắt hủi là tôi đủ hiểu trong lòng anh, tình yêu đã chết.
Hai đứa con gái may mắn thay lại rất ngoan ngoãn, bụng bầu còn nhỏ nên tôi gửi con để đi làm thêm, được đồng nào hay đồng đó, tích trữ để sinh con. Ba tháng sau, chồng tôi dắt ở đâu về một ả đàn bà, nhìn qua là biết chẳng phải người làm nghề tử tế.
Chồng tôi bảo với bố mẹ rằng cô ta đang mang bầu một đứa con trai. Bố mẹ chồng tôi không vui mừng ra mặt, nhưng trong lòng đã tính toán sắp xếp chỗ ở cho cô ta để chuẩn bị đón đứa cháu đích tôn.
Thế là từ đấy cho đến lúc sinh ba mẹ con tôi sống cứ như ba cái bóng vật vờ, ông bà liên tục ép tôi ly hôn với chồng để có thể danh chính ngôn thuận đón cô ả về, để hàng xóm sau này không dị nghị cô ta.
Tôi khăn gói ôm con về nhà với bố mẹ đẻ. (Ảnh minh họa)
Đến lúc này tôi chẳng còn tiếc điều gì, tôi nhìn người chồng bạc nhược một lần cuối rồi gằn tay ký đơn ly hôn. Để trao đổi chữ ký của tôi, bố mẹ chồng thậm chí còn đưa cho tôi một khoản tiền, đủ hiểu ông bà coi trọng đứa cháu đích tôn đến như thế nào. Thế là chấm hết.
Tôi khăn gói ôm con về nhà với bố mẹ đẻ, ông bà chẳng nói gì nhiều, chỉ cần con cháu trở về đây là tốt rồi, ông bà có thể nuôi hết. Tôi ôm mẹ khóc nức nở, trên đời này sẽ chẳng có ai tốt với mình bằng bố mẹ mình hết.
Tôi sinh đứa út xong, cố gắng chăm chỉ làm việc nuôi ba đứa con. Ba đứa con thiên thần ngoan ngoãn của tôi ở với bà cả ngày, tuyệt nhiên không hề quấy khóc.
Tôi cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết, có lẽ với một người phụ nữ, cái cô ta cần nhất chẳng phải một tấm chồng, mà là một đứa con. Niềm hạnh phúc làm mẹ với tôi lớn lao và vĩ đại, khiến tôi tin rằng mình có thể vượt qua tất cả.
Sau này tôi nghe tin loáng thoáng từ cô bạn cũ hồi tôi còn ở quê chồng, rằng ả vợ hai kia sinh non, đứa bé trai về nhà được 1 tháng thì phải đi bệnh viện cấp cứu nhưng không qua khỏi.
Tôi thấy thương cho đứa bé đó chứ không hả hê trên nỗi đau của họ. Trong câu chuyện này, người bất hạnh không phải là tôi, mà chính là bọn họ.