Tiếng khóc ai oán sau bức tranh ma mị (Phần 16)

Ngày 13/11/2018 19:00 PM (GMT+7)

Dungchĩa mũi kéo về bụng mình, nghiến răng nói đầy hùng hồn. Nhìn bàn tay run run của Dung, Sinh cũng hiểu được cô ấy sẽ không bao giờ dám làm như vậy. Ông đã có một khoảng thời gian dài để tìm hiểu tâm tư của của Dung. Cô ta chỉ luôn lớn miệng như thế thôi, thật ra rất yếu lòng.

Những giấc mơ máu, hình ảnh của những đứa trẻ cứ liên tục hiện về và nói rằng nó là con của Dung khiến cô khiếp sợ.

Cô là người thứ ba, dùng bảy năm để hất một người phụ nữ ra khỏi cuộc đời một người đàn ông. Từ khi trở thành vợ của ông ta, cô liên tục gặp phải những ảo giác ma quái. Những giấc mơ cứ thế hiện về. Dường như có thế lực nào đó đang muốn đẩy cô vào con đường chết chóc. Nhưng vì kế hoạch đã được chuẩn bị mười năm trời, cô không thể vứt bỏ tất cả.

Kế hoạch của cô là gì? Chồng của cô là ai? Những điều kỳ lạ mà cô gặp phải có thật hay không?

Đón đọc phần 1 truyện dài kỳ: Tiếng khóc ai oán sau bức tranh ma mị vào 19h00 từ ngày 29/10 tại mục Eva Yêu.

Toản đứng dựa người vào xe hút thuốc, gió đêm thốc qua tay áo khiến da thịt anh nổi da gà vì lạnh. Toản nhìn vào ngôi biệt thự rộng lớn đã quá quen thuộc với mình, anh không nhớ lần đầu tiên mình đến đây đã có cảm giác như thế nào, chỉ biết rằng lúc đó, Sinh không tàn bạo như bây giờ.

Lúc đi theo Sinh ông ta có nói:

- Cậu chỉ cần làm công việc của cậu, tôi làm công việc của tôi. Chúng ta đều là con người, đều có những hạnh phúc mong cầu. Tất cả đều là chính đáng.

Nhưng hồi đó Sinh vì muốn phòng khám của mình đứng vững, ông ta vừa mới tách ra, còn bị nhiều đồng nghiệp coi thường, khách hàng không có mấy. Còn bây giờ, Sinh đã có tất cả những gì mà ông muốn. Toản không hiểu vì sao ông ta vẫn còn làm những việc như thế này.

Còn anh thì sao ư? Chính anh cũng không biết. Cả ông và anh chắc đã bị lún vào quá sâu cái vòng xoáy này. Khói thuốc bay chầm chậm lên không trung rồi tan biến. Toản chợt nghĩ đến mẹ. Nếu giờ mẹ còn sống, chắc bà sẽ đau lòng nhiều. Hồi ấy anh làm tất cả để cứu bà, bất chấp tất cả đạo lý của đất trời. Suy cho cùng thì bà vẫn không sống nổi quá một năm.

Ở bên trong nhà chợt vang lên một tiếng hét, Toản quay lại nhìn. Anh có thể nhận ra đó là tiếng hét của Dung. Toản vứt điếu thuốc xuống dưới chân rồi di nát. Khi anh vừa chạy tới cửa, thì bà Liệu cũng nhanh chân tới. Bà tỏ ra căng thẳng, ít khi anh thấy bà lại có một biểu hiện gì đó trên khuôn mặt.

- Dung đã thấy căn phòng.

- Cái gì cơ? - Toản bất ngờ. Không nói thêm lời nào nữa, Toản chạy lên trên phòng.

Dung gạt hết tất cả mọi thứ xuống đất, những gì mà cô thấy trước mắt đều khiến cô thấy tức giận. Dung nhìn người đàn ông thâm trầm trước mặt mình, không ai biết được đằng sau vẻ thâm trầm đó lại là một con quỷ.

Ông ta dám đánh cô?

Dung cầm theo một cái kéo tỉa lông mày và chạy đi, Sinh đuổi theo giữ cô lại. Dung hất tay ông ta ra, cô chỉ còn nước chạy vào trong căn phòng đó.

- Ông mà còn tiến lại đây, tôi sẽ giết con của mình.

Dung chĩa mũi kéo về bụng mình, nghiến răng nói đầy hùng hồn. Nhìn bàn tay run run của Dung, Sinh cũng hiểu được cô ấy sẽ không bao giờ dám làm như vậy. Ông đã có một khoảng thời gian dài để tìm hiểu tâm tư của của Dung. Cô ta chỉ luôn lớn miệng như thế thôi, thật ra rất yếu lòng.

- Có chuyện gì vậy? - Toản đứng ngoài cửa hỏi.

Sinh nhìn ra, ông ta hất mặt về phía Dung và nói:

- Cô ta đã tìm được thứ không nên tìm.

Toản nhìn xuống sàn nhà, nắp hầm đã bị mở lên. Đó là căn hầm bí mật của Sinh, chỉ có những người thân cận nhất mới được biết. Trong hoàn cảnh này, thì những người thân cận đó chắc chắn không phải là Dung.

Vì căn hầm đó vốn là được dành cho cô.

Tiếng khóc ai oán sau bức tranh ma mị (Phần 16) - 1

Ông đã có một khoảng thời gian dài để tìm hiểu tâm tư của của Dung. Cô ta chỉ luôn lớn miệng như thế thôi, thật ra rất yếu lòng. (Ảnh minh hoạ)

- Các người… các người rốt cuộc là ai? - Dung chĩa kéo ra xung quanh như muốn phòng vệ. Cô như một con nai rừng lạc giữa bầy chó sói.

- Bà chủ.

Bà giúp việc bước đến càng khiến cho Dung hoảng sợ. Cô luôn có cảm giác người đàn bà này có một điều gì đó không bình thường, và đúng là như thế. Tất cả những người xung quanh Sinh đều là những kẻ không bình thường giống như ông ta. Dung run run nói:

- Đừng có lại đây.

Bà giúp việc không hề sợ mũi kéo nhọn của cô mà cứ tiến về. Bà ta cứ tiến một bước thì Dung lại lùi một bước:

- Chúng tôi làm tất cả những điều này là muốn tốt cho bà.

- Chị tôi cũng là do các người hại, Tuyết cũng vậy. Các người nói muốn tốt cho tôi sao?

Bà giúp việc lấy ra một cái chuông rồi khẽ lắc nhé, giọng nói êm ru như từ một nơi xa xôi vọng về:

- Không có chuyện gì cả, giờ đây hãy nhắm mắt và chìm vào giấc ngủ, cô sẽ quên hết muộn phiền.

Tiếng chuông leng reng liên hồi khiến mí mắt của Dung nặng trĩu như đá ngàn cân đè lên. Cái kéo trong tay rơi xuống, cô chống tay ra sau tường loạng choạng. Cô làm sao thế này? Thần trí và cả những hình ảnh trước mắt đều như hoá thành nước, chúng sánh vào với nhau và xoáy nhè nhẹ. Dung cảm thấy buồn ngủ, cô ước đằng sau lưng mình là cái giường và mình chỉ việc thả người xuống đó.

Khi Dung mất đi hoàn toàn ý thức, Sinh vội vàng bước đến đỡ lấy lưng cô. Ông ta liếc mắt nhìn bà giúp việc vẫn đang rung chiếc chuông đồng trong tay. Toản nhìn toàn bộ quá trình đó mà không có một chút ngạc nhiên nào, dường như anh ta đã thấy cảnh này quá quen thuộc rồi.

Bà giúp việc ngừng rung chuÔng, hít một hơi thật sâu. Không khí chìm dần trong tĩnh mịch. Sinh đặt Dung nằm xuống nền nhà. Ba người đứng xung quanh cô như một buổi tế lễ thần, họ vẫn không nói với nhau điều gì.

Mãi một lúc sau, Sinh mới chống tay và bảo:

- Có lẽ mọi việc lần này sẽ khác lần trước một chút.

- Ông định làm gì? - Liễu hỏi.

Toản lờ mờ đoán được ra những điều mà Sinh sắp nói.

- Đưa cô ta xuống hầm. Một tháng nữa ta sẽ tiến hành đưa bào thai ra ngoài.

- Như vậy là quá sớm.

- Việc này tốt nhất nên hỏi bà - Sinh trợn mắt nhìn bà giúp việc - Tại sao lần này thuật thôi miên của bà không có công hiệu?

- Tôi không rõ. Nhưng ông có tin cô ta được Điệp giúp sức không?

Sinh cười nhạt, ông chỉ tay nói:

- Đừng có nói đến ma quỷ với tôi. Không có Điệp, hiểu chứ? Là bà đã tự tạo ra ảo giác cho cô ta.

- Tôi chỉ tạo ra thằng bé. Còn…

- Nhưng tại sao cô ta lại biết căn phòng này? Tại sao lại mở được nó ra? Căn hầm đã bị khoá đầu này, sao cô ta mở ra được? Trước giờ cô ta chưa từng bị ảnh hưởng bởi cái thuật thôi miên này. Tất cả chúng ta đều đã bị lừa.

Tiếng khóc ai oán sau bức tranh ma mị (Phần 16) - 2

Trước giờ cô ta chưa từng bị ảnh hưởng bởi cái thuật thôi miên này. Tất cả chúng ta đều đã bị lừa. (Ảnh minh hoạ)

Toản bất ngờ, bởi vì hầu hết những người “được chọn” ít khi có một ai đó khống chế lại được thuật thôi miên của Liễu. Họ đều là những kẻ dễ dàng bị thôi miên. Liễu vốn là một bác sĩ tâm lý học, chuyên nghiên cứu về những thuật thôi miên và tầng sâu vô thức của con người. Bà hiểu rất rõ về những thứ trong phân tâm học Frued, có thể phân tích cũng như nắm bắt được trạng thái tâm lý, đưa con người ta vào ảo giác đã được lập trình sẵn. Thuật thôi miên của bà ta sẽ đặt ra những thông tin để đẩy vào quá trình xử lý thông tin của não bộ, người bị thôi miên sẽ làm theo ám thị của người thôi miên.

Cơ chế của thuật thôi miên này Toản không hiểu lắm, bà ta sẽ tạo ra những hình ảnh tác động đến tâm lý của Dung. Giống như bức tranh ở sảnh chính, đôi mắt, các hình ảnh về rắn, cũng là một thứ ám thị khiến Dung sinh ra những ảo giác. Ở những người đàn bà trước, Liễu khiến cho họ tin rằng cái thai trong bụng họ là ma. Nhưng với Dung, thời gian đã qua lâu như vậy, cô ta vẫn còn rất tỉnh táo và tin vào cái thai trong bụng.

Trong vòng bảy năm, Sinh đã đưa Liễu vào cuộc sống của Dung mà cô không hay. Cô luôn áp sát ông, làm tất cả mọi thứ để được bên cạnh ông. Cô trở thành con mồi của ông ngay từ những bước đầu.

Về chuyện tại sao Dung vẫn có thể chống lại được những ảo ảnh hay thuật thôi miên, ám thị của bà đến nay bà vẫn chưa giải mã được. Hệ thân kinh cũng như tâm lý của con người rất phức tạp, chưa có một nhà khoa học nào hiểu rõ được nó huống chi là bà.

Có thể Dung là một người đặc biệt, cô ta có thể dễ bị thôi miên, nhưng nếu trong một khoảng thời gian dài, não bộ của cô sẽ chống lại được những thuật ám thị mà bà áp đặt lên. Có những người tồn tại cả ở hai trường hợp dễ bị thôi miên và khó bị thôi miên.

- Điệp có lẽ là một hình ảnh vốn đã luôn có sẵn và ám ảnh cô ấy, nó lớn hơn tất cả những điều mà tôi áp đặt lên Dung. - Bà Liễu nói - Trong quá trình phát sinh ảo giác, hình ảnh của Điệp đã lẫn vào và khiến việc xử lý thông tin từ trên xuống có chút nhiễu loạn. Nhưng suy cho cùng, đó đều là những điều cô ta không thể hiểu được, cũng như tìm cho ra được ngọn ngành.

Sinh phẩy tay:

- Tôi không cần biết, đưa cô ta xuống hầm. Không còn cơ hội nào nữa đâu. Với Dung, tôi muốn tiến hành càng sớm càng tốt.

- Nhưng đứa trẻ có thể sẽ chết.

- Tôi tự có cách giải quyết. Muốn chết cả lũ hay sao? Phải bịt cái mồm cô ta lại.

Toản rùng mình, khi con người ta bị đẩy vào bước đường cùng, họ sẵn sàng làm những điều ghê rợn. Không phải họ không biết điều đó là ác, nhưng điều ác đó lại khiến họ thấy an toàn. Chỉ cần như vậy thôi.

Con người càng ngày càng không giống con người nữa.

Một bí mật kinh khủng đã được giải mã, từ đó những ảo giác và giấc mơ của Dung cũng được sáng tỏ. Cô đã bị thôi miên bấy lâu nay mà không biết, tất cả những hình ảnh mà cô nhìn thấy có thể nằm trong kế hoạch của Liễu... hoặc không. Nhưng tất cả những điều đó để dẫn đến điều gì?

Đón đọc phần 17 truyện dài kỳ: Tiếng khóc ai oán sau bức tranh ma mị vào 19h00 ngày 14/11 tại mục Eva Yêu.

Tiếng khóc ai oán sau bức tranh ma mị (Phần 15)
Từ mắt của chị Điệp, một giọt nước trong ngần rơi xuống. Dung xúc động nhưng phải cố kìm nén vào bên trong. Có lẽ suốt mười năm qua, chị Điệp đã phải...
Lan Vy
Nguồn: [Tên nguồn]

Tin liên quan

Tin bài cùng chủ đề Tiếng khóc ai oán sau bức tranh ma mị

Dung tắt đi nụ cười, cô hiểu được là chị đang nói đến điều gì. Có lẽ chị cũng nhìn thấy những gì mà cô đã nhìn, chị cũng là người bị thôi miên cơ mà. Nhưng chị cũng thấy đứa trẻ ấy hay sao?...