Thực sự lúc này, tôi mới là kẻ bại trận, tôi không biết mình phải tiếp tục sống trong cái nhà này thế nào nữa.
Lấy anh được 2 năm thì tôi sinh con gái đầu lòng. Nhưng đau khổ vô cùng, vì đó cũng là lần sinh con đầu tiên và cuối cùng của tôi. Tôi bị cắt dạ con và không thể sinh đứa con thứ hai nữa. Nhưng gia đình anh thì không thể chấp nhận chuyện đó. Dù anh không nói nhưng tôi biết anh buồn cỡ nào. Tôi còn đau khổ hơn anh chứ. Nhưng dẫu sao, khi có con gái, tôi đã cảm thấy mình may mắn, nhìn con là tôi được tiếp thêm sức mạnh, thấy cuộc đời thật tươi mới.
Tôi cứ sống, đi làm và nuôi con, ngày ngày vật lộn với đống công việc và chuyện con thơ khóc lóc. Cố gắng nhiều, có đêm tôi không ngủ tí nào vì con hư nhưng cũng cố gắng để hôm sau đi làm đúng giờ. Cảnh chăm con thật khổ nhưng lại thấy vui vì còn có niềm an ủi lớn như vậy.
Tôi chỉ mong sau này con khôn lớn thành người sẽ hiểu được nỗi lòng của mẹ. Giờ, tôi như người mất phương hướng, vì anh chẳng bao giờ bận tâm tới tôi. Anh cũng không yêu thương con gái, chỉ thi thoảng anh mới bế ẵm con, còn tôi một mình lo cho con toàn bộ. Ông bà nội cũng không yêu thương cháu khiến tôi tủi thân vô cùng. Tôi cảm thấy mệt mỏi khi phải đấu tranh với cuộc sống ở nhà chồng.
Nhìn con mà tôi đau lòng vô cùng (ảnh minh họa)
Sau khi con gái lớn đi học lớp nhà trẻ thì chồng tôi công khai ngoại tình. Anh về nhà cau có khó chịu, còn làm cao với tôi. Anh bảo tôi chỉ biết ở nhà trông con thì cứ ở nhà, đừng can thiệp vào chuyện của anh. Anh đi ngoại tình vì bây giờ tôi không sinh được con trai, anh chỉ muốn có con nối dõi, mà tôi thì vĩnh viễn không sinh được rồi. Tôi nghe anh nói mà như đứt từng khúc ruột. Tôi đau khổ quá, tôi không biết nên làm thế nào, cứ để kệ anh, muốn làm gì thì làm. Giờ tôi chỉ trông cậy vào con mà sống.
Sau đó một thời gian, anh về nói với tôi rằng bồ của anh đã có thai được 4 tháng và đó là con trai. Anh bảo, mấy nữa anh sẽ cưới cô ấy làm vợ lẽ, đón cô ấy về nhà này sống cùng. Vì cô ấy sinh được con trai chứ tôi thì không có khả năng nữa. Anh nói như vậy là có ý ép tôi vào đường cùng, vì suy cho cùng, nếu như không chấp nhận thì tôi chỉ có nước ra ngoài đường. Giờ bố mẹ anh cũng đồng ý chuyện đó, cũng bảo là muốn con trai họ lấy vợ hai, rồi sinh cho ông bà đứa cháu đích tôn.
Giờ anh bảo, khi nào cô ấy gần sinh sẽ đón về nhà này, và nếu cần thiết, tôi sẽ lo lắng cho cô ấy, chăm sóc cô ấy sinh nở. Tôi đau khổ quá, khóc hết nước mắt, nhìn con mà quặn thắt trong lòng. Tôi giờ chỉ biết căm lặng, nhìn con mà cố gắng sống qua ngày trong cái nhà này. Đi làm thì chẳng có tiền, giờ bỏ về nhà thì không biết bố mẹ sẽ khổ như thế nào, còn được bao ngày nữa tôi sống được ở nơi đây?
Số tôi khổ thế này sao?