Chị thường thở dài mà bảo: 'Tính anh ấy thế. Biết làm sao? Thôi thì tự mình chăm sóc lấy mình. Có chồng hờ hững cũng như không. Các cụ nói có sai bao giờ'.
Trên đời này nếu nói phụ nữ là những sinh vật lụy tình nhất thì cũng chẳng có gì sai. Nếu như bảo: một người đàn bà khóc cười trong cuộc đời mình đôi khi phụ thuộc vào người đàn ông ở bên cạnh cô ấy cũng chẳng có gì sai. Nói như thế, nhiều người sẽ bảo rằng: đàn ông là cái gì mà đàn bà phải phụ thuộc vào? Làm đàn bà phải bản lĩnh không nên phụ thuộc vào đàn ông cả về tiền lẫn tình thì mới là một người phụ nữ hiện đại chứ. Đàn bà mạnh mẽ, thông minh là người đàn bà dám buông và dám bỏ…
Nhưng chung quy lại, trên đời này, kẻ làm cho đàn bà hạnh phúc và làm cho đàn bà tan nát cũng chỉ có đàn ông. Không phải bản thân thể xác của người đàn ông khiến người đàn bà bị phụ thuộc và cái mà đàn bà phụ thuộc ở đây chính là tình cảm, chính là yêu, là nhớ, là sự chăm sóc ân cần, là một bờ vai vững vàng, đủ rộng trong những phút giây yếu đuối, một vòng tay ấm khi trong những lúc cô đơn…
Có người đàn bà nào dám tự tin mà bảo rằng mình không cần những điều đó. Trừ những người đàn bà có xu hướng cũng thích đàn bà ra thì người đàn bà nào cũng từng vì một người đàn ông mình yêu mà không màng sống chết hay sướng khổ. Đàn ông và đàn bà là một nửa của nhau.
(Ảnh minh họa)
Cho nên, chẳng cần thiết phải đứng ra làm oai mà vỗ ngực kêu rằng: Cả đời này ta không cần đàn bà (hay đàn ông) ta vẫn sống đàng hoàng, hạnh phúc. Vì như thế, chúng ta mới chỉ có yêu và sống với một nửa cuộc đời mình chứ không phải là trọn vẹn. Nên nhất định đàn ông và đàn bà phụ thuộc vào nhau là lẽ đương nhiên.
Cho nên, cái chuyện đàn bà lấy phải một người chồng tồi rồi ngày đêm phiền muộn là chuyện bình thường. Lấy chồng như đánh một canh bạc mà không phải người đàn bà thông minh lanh lợi nào cũng có thể chắc chắn là mình thắng.
Cái canh bạc tình này nhiều khi kẻ ngu ngơ mà lại lợi, kẻ ranh mãnh lại thua, người hiền thì lại thiệt, kẻ lẳng lơ lại gặp may, người đoan trang thì đứt gánh mà kẻ bạc tình lại gặp người sắt son… Nghĩa là chả có ai dám chắc chắn là mình có đủ bản lĩnh mà thắng canh bạc tình này cả. Nó tráo trở và bất công tới bất ngờ. Vì vậy, người trong cuộc đều hiểu rất rõ một điều rằng: Trên đời này, ngay cả canh bạc tình ái cũng còn phụ thuộc vào may mắn nữa.
Có những người đàn bà xinh đẹp, có lẽ xinh đẹp đã là cái may mắn mà họ được hưởng khi làm đàn bà rồi, cho nên trong chuyện chồng con người ta không thể được hưởng cái sự may mắn ấy nữa. Nên mới có chuyện hồng nhan bạc phận.
Hóa ra bạc hay không bạc trong đời người đàn bà chả phải do một tay người đàn ông làm ra đó sao? Còn nếu một người đàn bà xấu xí, đó là cái không may của cô ấy khi sinh ra nhưng lấy chồng lại là cái duyên may mắn trời đã định để bù cho cô ấy. Thế hóa ra, may mắn của một người đàn bà cũng là do người đàn ông ban tặng đó sao? Thử nhìn vào hai người đàn bà đó xem người đàn bà nào hạnh phúc hơn? Chẳng phải sẽ có người thầm ước giá mà mình xấu nhưng lấy được người chồng tốt như cô ấy cũng cam lòng sao? Và ngược lại đối với đàn ông điều đó cũng chả khác là bao.
Cho nên, đàn bà không bản lĩnh rất cần đàn ông, và đàn bà bản lĩnh cũng cần đàn ông để làm nên cái thứ người ta gọi là hạnh phúc trong cuộc đời mình. Vì vậy, sau bao nhiêu lựa chọn mà cuối cùng lại chọn cho mình một người mà sau khi sống chung, cái nỗi niềm nuối tiếc nó cứ ngày càng lớn thêm thì người ta càng hiểu mình đã sai lầm. Một người đàn ông không phải là một món đồ mà bảo buông là buông, bảo bỏ là bỏ được. Nhất là khi người đàn ông ấy lại là cha của những đứa con của mình. Có buông bỏ hay không nhiều khi cũng không phụ thuộc vào bản lĩnh của người phụ nữ được nữa.
***
Chị lấy chồng khi tuổi cũng đứng. Gọi là đứng vì chị đi lao động nước ngoài ngay khi học xong đại học rồi về nước mới lấy chồng. Anh cũng là người đứng tuổi hơn chị và đã trải qua khá nhiều những mối tình trắc trở.
Anh chị gặp là cưới nhau vì khi đó họ đều cần lấy vợ, cần lấy chồng rồi. Chứ không còn thời gian để mà yêu đương hay đu đưa cưa cẩm nhau như đám trẻ đang tìm hiểu nữa. Thấy điều kiện của hai bên đều ổn định và cần lập gia đình nên họ nhanh chóng cưới nhau thôi. Không ghét, nhưng yêu cũng chẳng đậm đà. Cái gì cũng cứ tà tà thế thôi. Nhưng khi bước vào cuộc sống vợ chồng rồi, cái chút cảm mến nhau ấy chưa đủ để có thể khiến cho anh chị bắt đầu yêu người bạn đời của mình nhiều hơn.
Họ cứ lặng lẽ sống bên nhau. Chẳng đậm mà cũng chẳng nhạt. Rồi hai đứa con một trai một gái ra đời coi như cuộc sống của họ người ngoài nhìn vào quá hoàn mỹ rồi. Nhưng chỉ có người trong cuộc mới hiểu. Anh vốn là người ít nói lại còn là người mê chơi game, tối ngày anh có thể ngồi ôm cái máy tính từ tối tới sáng mà chẳng thèm để ý xem chị đã ngủ hay chưa và có ngủ ngon không?
Có lẽ đó cũng là lí do mà anh qua bao nhiêu cuộc tình mà vẫn độc thân. Anh đi làm, về nhà tắm rửa, ăn cơm, làm việc, chơi game và đi ngủ. Chị đi làm, về nhà chăm con, cơm nước, tối đến lại con cái mệt mỏi rồi cũng đi ngủ. Dường như cái sự đụng chạm giữa anh và chị chỉ có trong bữa ăn, họ nói đôi ba câu chuyện loanh quanh con cái, cũng chả có gì thú vị, nhạt nhạt. Anh chưa khi nào chủ động đưa chị đi chơi, hay đi mua sắm cái gì, ngày sinh nhật chị anh cũng chả nhớ, cái đó không nằm trong cái ngày cần báo ghi nhớ trong điện thoại của anh, chị buồn anh không biết, chị có ốm anh cũng không hay…
(Ảnh minh họa)
Theo anh, chị béo tốt gấp đôi anh như thế thì ốm thế quái nào được. Anh gầy guộc thế chả ốm thì thôi, thức đêm thức hôm cày game thế có ôm đau gì đâu… Họ chả mấy khi cười với nhau, cũng chả mấy khi nói chuyện vui cùng nhau, có lẽ cũng chả mấy khi tâm sự, hai đứa con, hai vợ chồng mỗi đứa một giường chả chung đụng, không liên quan…
Chị thường thở dài mà bảo: Tính anh ấy thế. Biết làm sao? Thôi thì tự mình chăm sóc lấy mình. Có chồng hờ hững cũng như không. Các cụ nói có sai bao giờ. Cho nên học cách chăm sóc mình khi không may phải sống bên người đàn ông như thế âu cũng là cách tự bảo vệ mình mà thôi.
Giờ hai đứa con rồi, mặt cũng đầy nếp nhăn, bụng còn nhiều hơn mặt, còn bày vẽ đòi hỏi gì hơn nữa, lãng mạn ở đâu ra. Hồi yêu nhau con chả được thì giờ lãng mạn cái nỗi gì. Nhưng mà nhiều khi nhìn đám vợ chồng trẻ quấn quýt bên nhau cười cười nói nói, đùa cợt mà cũng thấy thèm. Chồng mình như đống rơm rạ khô khan đi lại trong nhà. Cùng là phụ nữ, tủi thân lăm lắm. Nhưng mà sống mãi trong cái tủi nhiều khi người ta cũng chả biết là mình đang tủi thân nữa…
Nhiều khi chị cố gắng nói chuyện với anh, nhưng cũng chỉ được đôi ba câu cục cằn là thôi. Chả còn muốn nói gì thêm nữa. Cho nên bao nhiêu tâm sự, ấm ức, hay buồn tẻ gì chị cũng chả biết trút đi đâu. Cứ lặng lẽ mà chôn chặt nó vào lòng. Có lần chị bực mình nói: Nói chuyện với anh thà nói chuyện với bức tường cho xong. Anh cũng chả thèm đáp lại hay giận giữ gì. Chỉ là im lặng. Cái sự im lặng khiến chị nhiều khi phát điên lên được. Cái thứ người ta gọi là tiếng nói chung hình như trong nhà chị không có.
Có lẽ vì thế mà chị dần cũng sống giống như anh. Cũng lặng lẽ, cũng lạnh lùng, cùng không cận bận tâm quá nhiều vì người khác. Học cách bình thản trong bão gió khó hơn nhiều. Nhưng trời không chịu đất thì đất phải chịu trời mà thôi. Nhìn hai đứa con, chị lấy đó làm niềm vui sống cho mình. Vì tính bố lạnh lùng như thế nên hai đứa nhỏ ngày càng quấn mẹ hơn. Chị cũng biết anh yêu con, nhưng hình như sự yêu thương của anh đã bị chôn chặt, đóng kín nên nó không thể nào thể hiện ra ngoài được thì phải. Có lẽ sống như anh cũng đâu có thoải mái gì.
***
Đàn bà người nào cũng mưu cầu hạnh phúc. Nhưng khi mà người đàn ông bên cạnh nhiều khi không thể cho họ thứ đó được thì không có nỗi thất vọng nào lớn bằng. Một cộng với một trong một cuộc hôn nhân không phải là bằng hai, lại càng không thể là bằng một, nó bằng vô số. Vô số buồn vui, vô số hạnh phúc, vô số bất hạnh, và cả vô số những điều khấp khiễng…
Cho nên hôn nhân không phải là một trò đùa. Đó là một cuộc chơi nghiêm túc, và cần có sự phối hợp ăn ý, sự nhường nhịn, nâng đỡ nhau, hi sinh vì nhau, sống cho nhau… Vì nhau thì mới có thể là người thắng cuộc, khi mà cuộc đời này có quá nhiều gian xảo và bất chắc. Đàn bà đi tìm hạnh phúc, chính là đi tìm một người đàn ông tốt của đời mình. Chỉ hi vọng, trong cuộc tìm kiếm của mỗi người đàn bà trong cuộc đời này, đều có được nụ cười của thần may mắn. Đừng ai có chồng cũng như không. Vì nếu có cũng như không thì thà không có còn hơn!