Đằng sau một người đàn ông thành công là một người phụ nữ biết hi sinh, nhưng đằng sau một người phụ nữ có chồng thành công lại là… cô đơn. Nỗi cô đơn của người đàn bà khi ấy không dễ gọi thành tên, không dễ thốt thành lời…
Có rất nhiều người ta sẽ so sánh xem khi người ta còn nghèo và khi người ta giàu có khi nào người ta hạnh phúc hơn? Và đã có không ít người nói rằng: Thà nghèo như ngày ấy còn hơn, nghèo mà yêu thương nhau, quan tâm lo lắng cho nhau, nghèo mà biết hi sinh, biết sống vì nhau... Nghĩa là nghèo mà hạnh phúc còn hơn bây giờ giàu có mà lạnh lùng, giàu có mà xa nhau, giàu có mà sống như hai người dưng trong nhà… Không lẽ, giàu có, tiền bạc và hạnh phúc không khi nào cùng chiều với nhau? Không lẽ tiền khi nào cũng đi liền với bạc?
Khi con người ta thỏa mãn cơn khát tiền bạc, người ta mới nhận ra rằng: Họ đã mải mê kiếm tiền mà bỏ quên việc bồi đắp cho hạnh phúc cũng giàu lên theo năm tháng, như tiền bạc dày dần lên trong túi của họ. Hóa ra, khi người ta kiếm tiền để làm giàu, thì người ta lại vô tình làm cho hạnh phúc của mình vơi đi. Và khi có tiền rồi, có lúc chợt ngoảnh lại phái sau mình chỉ là một khoảng trống rỗng.
Tiền bạc và hạnh phúc không khi nào cùng chiều với nhau? (Ảnh minh họa)
Tôi biết Hiếu và Vân, họ là một cặp lấy nhau vì tình yêu. Đó là chuyện bình thường thôi. Bởi bây giờ có mấy bạn trẻ chịu lấy nhau theo sự sắp đặt của cha mẹ? Vân yêu và lấy Hiếu, khi ấy, Vân còn nghĩ, mình là người con gái may mắn nhất. Vì khi học đại học, Hiếu luôn là một sinh viên xuất sắc của trường. Không chỉ trong học tập, trong cuộc sống cũng vậy, Hiếu ngay năm thứ hai đã không nhận chu cấp của cha mẹ mà tự mình đi làm kiếm tiền trang trải cho việc học. Cho tới năm cuối học đại học thì Hiếu cùng những người bạn đã mở một công ty nhỏ và bắt đầu làm ăn. Như vậy, Hiếu là niềm mơ ước của biết bao nhiêu người, là hình mẫu đáng ngưỡng mộ, là thần tượng trong lòng của biết bao nhiêu cô gái trẻ…
Nhưng may mắn là Hiếu lại chọn Vân. Không phải vì Vân xinh đẹp xuất chúng, cũng không phải là vì Vân thông minh hơn người, mà đơn giản vì Vân là cô gái duy nhất mà Hiếu tiếp xúc nhiều và có cơ hội để trở thành người yêu của Hiếu. Hiếu không có nhiều thời gian cho những chuyện yêu đương, hay mất thời gian cho làm quen, kết bạn... Nên Vân là lựa chọn hợp lí nhất của Hiếu. Hai đứa lại cùng quê, hai gia đình đều ủng hộ. Họ thành vợ thành chồng tự nhiên như thế.
Rồi họ lấy nhau, trong đám cưới Vân rạng ngời hạnh phúc trước con mắt âm thầm ghen tỵ của các cô gái. Thế nhưng cuộc sống của một người đàn bà bên cạnh một người đàn ông đầy tham vọng và nghiện công việc không phải là những chuỗi ngày ngập tiếng cười và hạnh phúc như cô nghĩ. Sau một tuần ở cạnh nhau vì còn phải về ra mắt nội ngoại. Đêm đầu tiên khi trở lại thành phố, Hiếu đã làm việc thâu đêm bù cho những ngày nghỉ vừa qua. Hiếu bảo: Anh đã bỏ bê công việc quá lâu rồi…
Nhưng vân không nghĩ tiếp nối cho những tháng ngày tiếp theo là việc Hiếu bỏ bê cô. Những đêm dài cô vợ trẻ nằm ôm ngối chờ chồng, chờ rồi ngủ thiếp di khi mí mắt còn đọng nước đã trở thành như cơm bữa.
Công việc của Hiếu ngày càng phát triển hơn, quy mô công ty được mở rộng, số nhân công nhiều hơn, đồng nghĩa với việc Vân cảm thấy như mình nên hi sinh chồng cho những ước mơ hoài bão đó của anh. Những bữa cơm chỉ có hai mẹ con, căn nhà phòng trọ nhỏ ngày nào cũng được thay bằng một căn hộ chung cư rộng rãi. Nhưng chỉ càng khiến Vân cảm thấy cô đơn thêm. Thà là một căn phòng nhỏ, đêm đêm Vân còn nghe được bước chân chồng đi lại ở phòng một góc phòng, nghe tiếng gõ lách tách trên bàn phím máy tính của chồng, thỉnh thoảng còn nằm yên nhìn anh làm việc. Nhưng giờ, Hiếu có một phòng riêng và hình như nó nuốt trọn anh mỗi khi đêm về. Ngấu nghiến và mất hút.
Vân càng ngày càng cảm thấy mình như một diễn viên hề. (Ảnh minh họa)
Những ngày cuối tuần, nhìn những gia đình khác có đủ vợ đủ chồng dẫn con đi chơi, nhìn con đôi mắt ngây thơ hau háu nhìn hình ảnh một bạn được bổ kiệu lên vai chen giữa dòng người đông đúc vào khu vui chơi, con bé cứ nhất nhất đòi mẹ làm như thế mà lòng Vân xót xa. Vân giải thích: Chỉ có bố mới làm được như thế thôi con ạ. Con bé ngước mắt lên hỏi mẹ: Vậy tại sao bố không cho con ngồi lên vai bao giờ? Vân lặng người, khẽ ôm con vào lòng nói: Vì bố mình bận, bận lắm con ạ! Con đừng giận bố nhé! Khi nào bố hết bận, bố sẽ cho con ngồi lên vai!
Dỗ con như thế, nhưng chính Vân cũng không biết khi nào chồng mình mới có thể hết bận? Đến khi nào mới có thể dành thời gian cho mẹ con cô, dù chỉ là vài tiếng trong hai ngày cuối tuần dài dằng dặc ấy! Hoặc thôi không còn thấy nữa, những mâm cơm bỏ nguội lạnh trên bàn. Những đêm muộn Hiếu về nhà người nồng nạc mùi rượu bia, thậm chí thoang thoảng cả mùi nước hoa đàn bà. Và chiếc giường cưới chỉ có hai mẹ con Vân ngủ hàng đêm, trằn trọc hàng đêm…
Đằng sau Hiếu là Vân, ai cũng biết, ai cũng khen, cả chính Hiếu cũng thừa nhận mỗi khi nhắc tới vợ mình. Nhưng chỉ thế thôi. Lời khen cũng tuột khỏi môi. Chỉ có những đêm dài, những cô đơn cứ dồn dập đáp xuống tim Vân là không ai hay biết. Và nhất là khi, nước mắt cứ phải nuốt vào trong và phô nụ cười ra ngoài. Lấy được một người chồng thành đạt, tài giỏi như vậy mà mặt mày bí xị người ta chả cười cho là giả tạo hay sao? Vân càng ngày càng cảm thấy mình như một diễn viên hề. Bề ngoài cười nụ, bề trong khóc thầm. Không biết, giới hạn sức chịu đựng của Vân sẽ tới đâu với người chồng thành đạt ấy? Đến khi nào hạnh phúc của Vân mới có thể đong đầy như số tiền mà chồng nàng đang kiếm ra?