"Em à, ra khỏi gầm giường mặc quần áo vào đi, con gái em đang ở đây đấy!"

Ngày 13/09/2017 02:28 AM (GMT+7)

Tôi biết tôi độc ác, nhưng đó là cái giá cho một người đàn bà, một người làm mẹ mà lại đi làm nhân tình, làm kẻ thứ 3 cướp bố người khác.

Tôi phát hiện chồng mình ngoại tình khi con trai tôi vừa tròn 1 tuổi. Cái cay đắng đến thấu tận tim gan, nỗi đau sống đi chết lại đó cả đời này tôi không thể quên. Tôi đã hy sinh tất cả mọi thứ để sinh được đứa con trai cho anh ta, cho bố mẹ và dòng họ của anh ta.

Khi cưới anh ta, tôi từ một cô tiểu thư cành vàng lá ngọc phải gả vào trong một gia đình công nhân nghèo. Thương con, thương cháu, bố mẹ tôi cuối cùng vẫn phải cho chúng tôi căn nhà chung cư để ở cho rộng rãi, không phải sống cảnh chung đụng mẹ chồng nàng dâu.

Rồi đến khi sinh 2 con đầu đều là gái, tôi đã phải tìm mọi cách để đứa thứ ba là con trai.

amp;#34;Em à, ra khỏi gầm giường mặc quần áo vào đi, con gái em đang ở đây đấy!amp;#34; - 1

Cuối cùng, những tưởng mọi thứ đã đạt được như ước nguyện, viên mãn đã đến với tôi thì khi con trai 1 tuổi, tôi phát hiện chồng tôi ngoại tình. Điều đáng khinh hơn, nhân tình của anh ta lại không phải dạng gái đôi mươi trẻ trung xinh đẹp gì. Cô ta chỉ kém tôi một tuổi và còn khủng khiếp hơn, con gái cô ta còn chính là bạn học của con tôi. Chúng tôi thậm chí còn từng gặp nhau, hai gia đình vui vẻ, hớn hở chia sẻ chuyện con cái, học hành. Sao tôi có thể ngờ... 

Lúc mới hay tin từ một người bạn, tôi đã tính đến việc điên cuồng mắng chửi chồng mình, lao đến đánh ghen với cô ả kia một trận ra trò, có thể lôi cô ta ra cắt tóc, xát muối vào vùng kín như mấy clip đánh ghen tôi thường xem. Nhưng rồi, tôi chợt nhận ra, tất cả những nỗi đau thể xác đã rồi cũng sẽ trôi qua nhanh chóng thôi, tôi muốn cô ả đó phải trả giá bằng nỗi đau ghi nhớ cả đời không quên. Còn chồng tôi, sẽ phải quỳ xuống mà van xin tôi ngay lúc đó.

amp;#34;Em à, ra khỏi gầm giường mặc quần áo vào đi, con gái em đang ở đây đấy!amp;#34; - 2

Nghĩ mãi, cuối cùng, tôi lựa chọn cách cay nghiệt nhất...

Đó là một ngày đầu hè, trời nóng như đổ lửa. Tôi thuê thám tử theo dõi chồng tôi và cô ta từ nhiều ngày, biết rằng hôm đó chồng tôi sẽ nói dối tôi có cuộc họp để về muộn. Còn cô ta thường gửi con nhờ bà ngoại đón ở trường rồi trông đến muộn. Quả là người mẹ không ra gì, cô ta sẵn sàng bỏ rơi con của mình để đi ăn nằm với bố của đứa trẻ khác. Là cô ta quá thèm khát một mái ấm như tôi hay lòng tự trọng của một người mẹ trong cô ta vốn dĩ chưa từng tồn tại?

Tôi cũng chẳng quan tâm nhiều,

Bà ngoại con bé cũng không còn xa lạ gì với tôi, cả nó nữa vì ngày trước, thỉnh thoảng cô ta bận việc, tôi vẫn giành việc đưa hai đứa trẻ đi học thêm, cho chúng đi ăn, đi chơi với nhau rồi trả về nhà bà ngoại. Tôi đã từng nghĩ... vì cô ta bận rộn nên tôi muốn giúp. Tôi không thể ngờ... lúc tôi đang nhiệt tình như vậy, cô ta lại ở trên giường với chồng mình. 

Chiều đó, tôi đón con bé ở nhà bà ngoại nó, lấy lý do muốn mua tặng cho con gái tôi một món quà bất ngờ, cần sự trợ giúp của cô bạn thân này. Cả hai, bà và cháu đều chẳng hề có chút nghi ngờ nào với dã tâm của tôi. Con bé, ngây thơ theo chân tôi đi ngay lập tức...

Và chúng tôi đến đó, cái khách sạn nơi mẹ nó và chồng tôi đang làm trò bẩn thỉu. Tôi lấy chìa khóa dễ dàng từ tay tên lễ tân tham lam, dẫn con bé lên tận nơi. Chút nhân tính còn sót lại khiến phút cuối cùng, tôi bảo con bé đứng ngoài cửa đợi, để tôi vào trước. Thấy bóng tôi, cô ta vơ vội quần áo rồi như một con thú hèn nhát, cô ta chui tọt xuống gầm giường run lẩy bẩy.

amp;#34;Em à, ra khỏi gầm giường mặc quần áo vào đi, con gái em đang ở đây đấy!amp;#34; - 3

Chồng tôi cũng tái mét không kém, lắp bắp không nói được lời nào. Tôi cười khểnh nhìn 2 kẻ ngoại tình bẩn thỉu, chợt, chẳng còn chút cảm giác yêu thương gì cho gã đà ông kia. Tôi nhẹ nhàng cúi người xuống gầm giường nói với cô ta đủ to cho cả chồng tôi nghe được: "Ra khỏi gầm giường mặc quần áo đi em, con gái em đang ở đây!" 

Chỉ có ai chứng kiến gương mặt cô ta lúc đó mới có thể hiểu hết cảm xúc hả hê của tôi. Thân hình trần chuồng dưới gầm giường bẩn thỉu. Nước mắt sợ hãi, lắp bắp không nói được lời nào... Cô ta nằm cứng đờ trong đó không biết bao lâu, tôi cũng chẳng bận tâm. 

Điều cuối cùng tôi làm là quay sang chồng mình hỏi anh ta: "Anh có muốn, ngày mai, đứa trẻ đứng ngoài cửa kia sẽ là 2 đứa con gái và con trai của anh không?" rồi bước ra cửa phòng, nói to với đứa nhỏ đủ để 2 người bên trong nghe thấy: "Cháu đứng chờ mẹ một chút nhé, mẹ cháu đang mải tiếp khách kiếm tiền nuôi cháu nên không tiện ra. Hình ảnh không đẹp lắm, cháu tuổi còn nhỏ, đừng nên xem làm gì!" 

Tôi rời khỏi đó, bỏ mặc lại câu chuyện tiếp diễn sau đó... Trả thù tôi cũng đã làm rồi nhưng mà sao, ngay cả bây giờ, nỗi đau vẫn không thể nguôi ngoai trong trái tim tổn thương của mình? 

Lan Hương
Nguồn: [Tên nguồn]

Tin liên quan

Tin bài cùng chủ đề Chuyện vợ chồng