Yêu nhau được 3 năm thì anh thúc giục tôi chuyện dọn ra sống thử cùng nhau.
Anh nói, đằng nào thì hai đứa cũng xác định lấy nhau, thế nên, chuyện sống thử cũng không có gì là quan trọng nữa. Vả lại dù sao chúng tôi cũng đi quá giới hạn rồi. Thế nên, anh có ý định đó để tiết kiệm chi phí ăn uống và tiền thuê nhà.
Nghe cũng hợp tình hợp lý, tôi đồng ý sống thử với anh. Vì dù sao đó cũng là chuyện nên làm. Tôi và anh đã yêu nhau quá lâu, cũng đã hiểu mọi chuyện về nhau, thế nên ở riêng cũng bất tiện. Thi thoảng nấu cơm cho anh ăn, anh lại phải đi một quãng đường xa rồi anh lại về nhà mà không dám ngủ lại, vì sợ hàng xóm và chủ nhà dị nghị. Nhiều khi cũng thương cho anh.
Tôi và anh thuê một căn phòng trọ khoảng 20 mét, sống cùng nhau và ngày ngày tôi đi làm về, nấu cơm cho anh. Chúng tôi nói dối với hàng xóm rằng mình đã là vợ chồng. Cuộc sống cứ như vậy trôi đi, cả hai đứa đều chấp nhận coi nhau như người một nhà. Chúng tôi đóng góp chung tiền nhà, tiền tiết kiệm hàng tháng mỗi người bỏ ra 5 triệu. Còn lại thì để dành tiêu pha.
Chúng tôi đóng góp chung tiền nhà, tiền tiết kiệm hàng tháng mỗi người bỏ ra 5 triệu. Còn lại thì để dành tiêu pha. (ảnh minh họa)
Khi chưa sống thử, chúng tôi cũng từng có quan hệ nhưng chỉ thi thoảng có điều kiện anh mới làm chuyện ấy. Và những lần đó, tôi cũng nói anh phải tránh thai vì không thể để chuyện có bầu mới cưới được, nhất là khi cả hai chưa chuẩn bị gì hết.
Nhưng vì sống thử với nhau nên chúng tôi có điều kiện gần gũi, quan tâm nhau hơn. Việc không quan hệ là không thể và tần suất lại còn thường xuyên hơn. Trong những lần đó, có khi anh không kìm chế được mình và chúng tôi đã không dùng cách tránh thai nào hết. Vì lo lắng có bầu nhưng sợ uống thuốc ảnh hưởng tới sinh sản, tôi đã không làm gì cả. Tôi cũng nói với anh, chuyện bầu bí thôi thì đằng nào cũng sảy ra nếu cứ sống với nhau như vợ chồng thế này. Thế nên, nếu phát hiện có bầu, tôi và anh sẽ nhanh chóng thưa chuyện với bố mẹ và tính chuyện cưới xin. Lần ấy chúng tôi thả tự nhiên và sau nhiều lần cũng vậy. Nhưng kết quả là, tôi chẳng bầu bí gì.
Rất lâu sau đó, nhiều lần quan hệ sau nữa tôi cũng không có bầu. Lúc này, tôi lại tỏ ra lo lắng vì tại sao mãi không dính bầu bí. Trước thì sợ mang bầu, giờ tôi lại sợ không có bầu. Tôi bảo anh thì anh nói không sao, chắc là chưa có thời điểm thích hợp.
Tôi đang lo lắng không biết tương lai sẽ đi đến đâu. Liệu tôi có nên lấy anh hay không, lấy một người chồng không thể sinh con, làm sao tôi có thể hạnh phúc. (ảnh minh họa)
Cứ thế, tôi và anh lập kế hoạch, khi nào có bầu thì cưới. Nhưng 2 năm trôi qua, sau khi đã sống thử với nhau lâu như vậy, chúng tôi đều không thấy có kết quả gì cả. Tôi lo lắng cả tôi và anh đều có vấn đề. Thế nên tôi đã bàn với anh đi khám. Kết quả cho thấy, anh chính là nguyên nhân. Ngày bé, anh có kể anh từng bị quai bị chạy vào, và đó là lý do giờ đây anh không thể sinh con.
Tôi thất vọng vô cùng, cảm thấy tuyệt vọng là đằng khác, vì tôi đã yêu và sống thử với một người không thể có con. Chúng tôi đã trao hết ân tình, hết tình cảm và cả trách nhiệm vợ chồng. Nhưng giờ đây, anh lại không sinh được con, tôi phải làm sao bây giờ.
Tôi đang lo lắng không biết tương lai sẽ đi đến đâu. Liệu tôi có nên lấy anh hay không, lấy một người chồng không thể sinh con, làm sao tôi có thể hạnh phúc. Hãy cho tôi lời khuyên, tôi phải làm gì bây giờ?