Chính cô cũng không biết vì sao mình lại để yên cho Sâm làm thế. Có thể lúc đó cô chẳng còn tỉnh táo để phản kháng, cũng có thể cô đã từ từ chấp nhận Sâm mà cô chẳng hề hay biết.
Nguyệt – một người phụ nữ của sự bay bổng, luôn có những quyết định bất ngờ mà chẳng ai có thể hiểu được tại sao. Cô đã từng nổi hứng đem hết tiền tiết kiệm ra đi du lịch nước ngoài. Cô cũng từng nổi hứng bỏ công việc ổn định với mức lương cao chỉ để chuyển sang làm một hướng dẫn viên du lịch và đi đây đi đó khắp nơi. Cô cũng từng đột ngột chia tay người tình mà chẳng với lý do gì. Chẳng ai có thể hiểu tại sao cô lại chấp nhận kết hôn và trói buộc mình với một người đàn ông. Cuộc hôn nhân hiện tại của cô nồng ấm và hạnh phúc mà ai nhìn vào cũng mong muốn, ngoại trừ việc cô vẫn chưa muốn có con. Chồng cô không hiểu tại sao Nguyệt lại từ chối có con với anh, nhưng anh vẫn một mực chấp nhận và chờ đợi. Mọi chuyện bắt đầu khi Nguyệt gặp một đối tác mới của công ty. Bất ngờ thay, người đó không ai khác chính là Đức, người tình cũ của cô, người mà Nguyệt chẳng bao giờ muốn gặp lại. Cuộc sống bình lặng của Nguyệt sẽ ra sao? Chuyện gì đã xảy ra giữa hai người họ? Nguyệt đang giấu diếm điều gì? Đón đọc truyện dài kỳ: Hợp Đồng Ân Oán vào 19h00 ngày 25/1 tại mục Eva Yêu. |
Cô dâu ngất xỉu, cả khán phòng ồn ào hẳn lên. Đức từ trên bục phóng xuống, đỡ lấy Nguyệt.
- Em làm sao vậy?
Cả cơ thể Nguyệt nóng bừng, trán cô lấm tấm mồ hôi, hai mắt nhắm nghiền. Đức bế bổng cô đứng dậy, vội vàng chạy ra phía cửa. Sâm và bà Hoan chặn anh lại.
- Con không được đi!
- Mẹ tránh ra. Mẹ không thấy cô ấy bị làm sao à?
Bị làm sao cũng không liên quan đến con. Con bị điên rồi à? Ai cho phép con cưới nó? Bây giờ con còn định tổ chức đám cưới mà không cần cả mẹ nữa đúng không hả?
Đức nổi điên. Vẻ lo lắng hằn trên mặt. Anh xoay người tránh khỏi cái ghìm tay của bà Hoan.
- Cuộc đời con, mẹ đừng có quản. Giờ thì mẹ mau tránh ra đi!
Đức nói xong thì chạy thẳng ra cửa. Bà Hoan tức giận, vơ lấy một lọ hoa ném xuống đất.
Đức không muốn đưa cô đến bệnh viện vì ở đó có Sâm, cho nên anh đưa cô thẳng về nhà. Trên đường trở về, anh gọi điện cho Hương, cô bác sĩ lần trước đã băng bó cho mình.
Hương vừa xuất hiện, ôm theo cốp y tế của mình, tất bật đi vào phòng và xem bệnh cho Nguyệt. Trông sắc mặt của Hương, Đức nhận thấy tình hình có vẻ không tốt lắm. Anh lo lắng, đi qua đi lại trong phòng.
- Anh ngồi yên đi, làm tôi chóng hết cả mặt. Anh chạy loăng quăng như thế thì có giúp được gì không hả ?
Đức định cãi lại, nhưng cứng họng nên đành ngồi xuống ghế. Đúng là anh chẳng giúp được gì thật.
Hương loay hoay ở cạnh Nguyệt một lúc, rồi đóng cốp đồ lại, ngồi xuống trước mặt Đức.
- Cô gái này là gì của anh? Vợ anh à?
- Cô hỏi nhiều quá vậy? Tóm lại cô ấy bị làm sao?
- Lao lực quá nhiều, cảm lạnh, kiệt sức. Cô ấy còn đang có thai đấy anh có biết không? Được gần hai tháng rồi đó. Anh làm chồng mà tắc trách thế à?
Đức ngạc nhiên, trợn mắt nhìn Hương. Anh chộp lấy tay Hương.
- Có thai ư?
- Bỏ ra, đau quá đấy ! Anh thật là thô lỗ, thật tội nghiệp cho cô ấy khi có một người chồng như anh.
Hương buông lời chỉ trích. Đức vội thả tay cô ra. Cô chùi tay vào áo mình rồi đưa lên miệng thổi phù phù như là phải bỏng.
- Đúng rồi, cô ấy có thai. – Hương như chợt nhớ ra điều gì, vội ghé sát vào tai Đức, vẻ mặt hóng hớt vô cùng. – Sao thế? Đổ vỏ à?
Đức bần thần cả người. Anh còn chưa ngủ với Nguyệt ngày nào, cái thai đó chỉ có thể là của Sâm mà thôi.
- Đừng có tò mò quá làm gì, biết nhiều quá sẽ chết đấy. Ở đây xong việc của cô rồi, mau về đi. Tiền tôi sẽ chuyển vào tài khoản cho cô.
Đức vừa nói vừa đẩy Hương ra khỏi phòng, ra hiệu cho bác giúp việc tiễn khách. Hương chẳng kịp phản ứng, chỉ có thể “Ê, Ê” vài tiếng đã bị đá ra ngoài.
Đức ngồi xuống cạnh Nguyệt, anh đưa tay vuốt vài lọn tóc trên trán cô, vén nó sang một bên. Gương mặt xanh xao và gầy nhỏ của Nguyệt lộ hẳn ra, đôi môi vốn đỏ tươi hiện tại tái nhợt.
- Em đúng là biết hành hạ người khác. – Đức bật cười, cảm giác cay đắng nghẹn trên cổ. Anh gục đầu lên người cô. – Hai chúng ta vẫn chẳng thể nào kết hôn được. Em bảo anh phải làm sao bây giờ?
- Thả tôi đi.
Nguyệt thì thào. Cô vừa tỉnh lại, nhưng không muốn mở mắt ra. Cô không muốn chấp nhận rằng khi nãy mình thấy Sâm chỉ là ảo giác, càng không muốn nhìn thấy Đức, không muốn đối diện với mớ bòng bong đau đầu này.
Đức nghe thấy tiếng của Nguyệt thì vội ngẩng lên, cầm lấy tay cô.
- Em tỉnh rồi sao? Em thấy thế nào rồi?
Nguyệt quay mặt đi, cô không muốn nói chuyện với Đức. Cô đã quá mệt mỏi rồi.
- Tôi mệt, muốn nghỉ một lúc.
- Được, lát nữa anh sẽ mang cháo vào cho em. Em nghỉ ngơi đi.
Đức đi ra khỏi phòng.
Đức ngồi xuống cạnh Nguyệt, anh đưa tay vuốt vài lọn tóc trên trán cô, vén nó sang một bên. Gương mặt xanh xao và gầy nhỏ của Nguyệt lộ hẳn ra, đôi môi vốn đỏ tươi hiện tại tái nhợt.
***
Thư không hiểu sao mình lại làm theo lời Nguyệt. Hiện tại cô đang đứng ở ngã tư, nơi xảy ra tai nạn của Sâm. Thư hỏi xem camera giám sát của từng cửa hàng một, đi cả buổi cũng chẳng thu hoạch được gì.
Tai nạn xảy ra quá nhanh, hình ảnh camera thu được đều là góc khuất và khá nhòe. Tai nạn xảy ra vào ban đêm nên càng khó để nhận diện chiếc xe đã đâm vào xe của Sâm. Tất cả những gì cô thấy, là Sâm đã đi khá nhanh, vượt đèn đỏ, và bị một chiếc xe màu đen đi từ trong ngõ ra tông vào. Nếu nhìn qua, hoàn toàn có thể kết luận rằng Sâm đi ẩu.
Mãi cho đến khi xem được camera của một cửa hàng ở ngay đầu ngõ, Thư mới nhận định được đây là một vụ cố ý gây tai nạn. Chiếc xe màu đen dù đã cẩn thận đứng cách đầu ngõ khá xa, nhưng cô vẫn có thể thấy được người lái xe đã chờ rất lâu, sau khi nhận cuộc điện thoại, người đó đã ra khỏi xe, trên tay cầm điều khiển bấm nút gì đó, chiếc xe lập tức lao đi với tốc độ rất nhanh và đâm vào xe của Sâm. Mà trùng hợp thay, biển số của chiếc xe này lại trùng vơi xe của Đức.
Thư vội vàng copy đoạn clip ấy, rồi gọi điện cho Nguyệt. Nguyệt bắt máy rất nhanh.
- Sâm sao rồi ? Anh ấy tỉnh lại chưa ? – Nguyệt hỏi dồn dập làm cho Thư không thể bắt kịp.
- Anh ấy vẫn vậy. Tôi đã đi tìm hiểu về tai nạn ngay sau khi cô bảo. Biết tôi tìm được gì không ?
Nguyệt hơi thất vọng về tin của Sâm mặc dù nó cũng nằm trong dự liệu của cô, nhưng cô vẫn hi vọng rằng anh sẽ sớm tỉnh. Cô tạm gác lại mối lo về tình trạng của anh, chuyển hướng sang vụ tai nạn.
- Cô tìm được gì rồi?
- Đoán xem ai là người cố ý đâm xe?
- Đức ư? – Nguyệt khẽ hỏi.
Thư hơi ngạc nhiên. Tại sao Nguyệt nghi ngờ anh ta mà vẫn quyết định đến với anh ta? Đầu óc cô có vấn đề rồi hay sao?
- Đúng vậy. Chiếc xe đâm vào xe của Sâm có biển số y hệt xe của Đức.
Nhưng xe của anh ta vẫn bình thường, không hề có xây xước gì cả mà.
- Cô kiểm tra lại xem. Tôi không nhìn nhầm đâu. Tôi sẽ gửi đoạn clip đó cho cô.
Thư nói chắc như đinh đóng cột.
Nguyệt ậm ừ. Cô muốn gặp Thư để nói chuyện rõ ràng nhưng tình hình hiện tại thật khó khăn. Sau lần bỏ trốn trước, Đức đã dặn dò người canh phòng cẩn thận hơn, đồng thời còn xây bít cửa sổ lại. Mới chỉ một ngày mà anh ta đã đem căn biệt thự biến thành cái nhà tù không hơn không kém, người có tiền quả thật rất đáng sợ.
Thư không hiểu sao mình lại làm theo lời Nguyệt. Hiện tại cô đang đứng ở ngã tư, nơi xảy ra tai nạn của Sâm.
Nguyệt ló ra khỏi cửa, ngay lập tức bị hai tên bảo vệ chặn lại. Đức đã đi ra ngoài. Nguyệt lấy lý do muốn đi dạo cho đỡ bí bách nhưng hai tên bảo vệ nhất định phải đi kè kè theo sau cô. Nguyệt đi xuống garage ô tô của Đức. Cô ngồi xổm xuống trước mũi xe, miết tay lên thành xe.
Quả nhiên là có vấn đề. Mui xe gồ ghề, rõ ràng là có vết xước, nhưng đã được dán lại cẩn thận và sơn một lớp sơn bóng phủ lên. Nguyệt đưa tay ra cậy thử thì bóc được lớp dán ra. Cô tận mắt nhìn thấy vết xước dài trên mui xe, trông thật kinh khủng. Bên tai cô vang lên tiếng va chạm của ô tô, thanh âm sắc nhọn văng vẳng xuất hiện khiến cô sợ hãi.
Hai người đàn ông yêu thương cô nhất đều vì tai nạn ô tô mà rời bỏ cô.
Nguyệt chợt cảm thấy buồn nôn. Cô chạy vội vào nhà vệ sinh, không ngờ lại va phải Đức. Anh vội ôm lấy cô.
- Em sao vậy? Chạy đi đâu? Sao không ở trong phòng.
Nguyệt đẩy anh ra, chạy vội vào nhà vệ sinh và nôn thốc nôn tháo. Cô chưa ăn gì, chẳng có gì trong bụng cả nên chỉ có thể nôn khan.
Đức liên tục xoa lưng cho cô.
Nguyệt như nhớ ra điều gì, cô vội túm chặt lấy tay Đức, hỏi.
- Hôm nay là ngày bao nhiêu rồi?
- Cuối tháng mười một.
Nguyệt sững người. Cô ngồi bệt xuống sàn. Cô vừa vặn trễ kinh gần hai tháng.
Nguyệt nhớ lại cái đêm hôm ngủ cùng Sâm. Đêm đó cô say rượu nhưng không phải là không biết gì. Chính cô cũng không biết vì sao mình lại để yên cho Sâm làm thế. Có thể lúc đó cô chẳng còn tỉnh táo để phản kháng, cũng có thể cô đã từ từ chấp nhận Sâm mà cô chẳng hề hay biết.
Nhưng đứa bé này đến thật chẳng đúng lúc chút nào.
- Tôi…
- Anh biết. Bác sĩ đã nói cho anh rồi.
Nguyệt ngước lên nhìn Đức. Anh ta đã biế rồi ư? Vậy sao còn không chịu buông tha cho cô?
- Anh sẽ làm một người bố tốt. Anh sẽ yêu thương nó như con đẻ của mình. Em hãy yên tâm giao cả hai mẹ con em cho anh được không?
Nguyệt cúi đầu. Cô còn có thể làm khác được ư?
Đức chính là hung thủ gây ra tai nạn cho Sâm ư? Với sự trợ giúp của Thư, Nguyệt sẽ làm gì trong trường hợp này, trả đũa anh ta hay là tìm bằng chứng và tố cáo? Còn Sâm, anh thật sự sẽ không tỉnh lại nữa hay sao? Đón đọc truyện dài kỳ Hợp đồng ân oán vào 19h00 ngày 08/02 tại mục Eva Yêu. |