Thuỷ Anh mỉm cười, càng cười càng thấy nước mắt chảy, càng cười càng thấy đau. Đêm nay, rượu làm nỗi đau của cô trở nên chân thật đến thế!
Buổi tiếp khách với công ty đối tác được chuẩn bị cực kì kĩ lưỡng. Thuỷ Anh khoác lên mình chiếc váy màu trắng nhạt, có điểm xuyết những bông hoa rơi nhẹ làm cô trở nên thanh mảnh. Chỉ mỗi chiếc váy thôi cũng chứng tỏ tính thẩm mỹ của Minh Tú không hề tồi. Vòng eo, vẻ đẹp rực rỡ của Thuỷ Anh dường như càng thêm nổi bật nhờ chiếc váy. Thuỷ Anh búi tóc cao, để xoã vài lọn tóc xoăn trước mặt khác với mái tóc đuôi ngựa cô hay buộc hàng ngày. Hoàng Minh nhìn cô từ đầu đến chân rồi mới kết luận:
- Anh suýt không nhận ra em đấy! Em khác ngày thường nhiều quá!
Đến Thuỷ Anh cũng thấy mình khác biệt, mỉm cười với mình trong gương. Minh Tú chỉ nhìn cô một lượt rồi lạnh lùng nói như vẻ chẳng liên quan:
- Đi thôi!
Mặc dù đã xác định nghề thư kí thì phải biết uống rượu nhưng Thuỷ Anh mới bước vào nghề này nên trình độ uống rượu của cô không quá cao. Thêm vào đó tiếng nhạc làm cô mệt mỏi. Cũng may là Hoàng Minh đã hỏi cô trước về khả năng uống rượu, anh cũng uống hộ cho cô không ít lần nhưng Giám đốc Trương bên công ty đối tác vẫn nhất quyết phải mời bằng được Thuỷ Anh uống vài ly.
Thuỷ Anh cầm ly rượu, cô nhìn dáng vẻ Minh Tú lạnh lùng rồi uống cạn. Thứ rượu màu đỏ từ từ chuyển từ đôi môi xuống yết hầu, chảy đến đâu cay xè đến đó. Thuỷ Anh choáng váng nhưng vẫn cố mỉm cười nhận thêm một ly rượu nữa. Uống xong ly rượu, cô nhẹ nhàng mỉm cười với đối tác đang chờ đợi bên cạnh:
- Cảm ơn Giám đốc Trương! Rượu rất ngon! Hợp đồng này bên chúng tôi đã xem xét thật kĩ, rất mong ông có thể cho chúng tôi thêm một cơ hội!
Giám đốc Trương nhếch mép cười, đôi tay ông ta cố ý lên đùi Thuỷ Anh, ánh mắt có phần dâm tà:
- Không ngờ thư kí của Minh Tú đây lại khá thế! Người vừa đẹp, lại vừa dịu dàng, tôi rất cảm kích. Có dịp phải mời em Thuỷ Anh ăn riêng một vài bữa với tôi mới được!
Thuỷ Anh đang cố gắng làm thế nào để tránh đôi bàn tay thô tục kia thì nghe thấy giọng Minh Tú từ từ vang lên:
- Vâng! Nhất định hôm nào đó tôi sẽ bảo thư kí của tôi chiêu đãi Giám đốc Trương một bữa thịnh soạn. Cô ấy mới đi làm, có gì chưa phải mong ông chiếu cố nhiều. Hợp đồng chúng ta cũng đã thảo luận xong, tôi có việc nên phải cùng thư kí về trước. Mọi việc cần ông cứ liên lạc với phó Giám đốc Hoàng Minh đây!
Thuỷ Anh chưa biết làm thế nào để thoát khỏi đôi bàn tay của Giám đốc Trương nên nghe Minh Tú nói vậy cô vội vàng đứng lên. Minh Tú nói xong cũng vội vàng kéo tay Thuỷ Anh ra khỏi nhà hàng đi nhanh về phía hầm xe mặc cho vẻ mặt đầy tiếc nuối của Giám đốc Trương và cả sự hoảng hốt của Hoàng Minh. Chưa bao giờ Hoàng Minh thấy Minh Tú lại hành động như vậy.
Khoác lên người chiếc váy trắng làm Thuỷ Anh càng thêm thanh mảnh hơn. Ảnh minh hoạ
Minh Tú sau khi kéo Thuỷ Anh xuống hầm xe chỉ lạnh lùng nói với cô một câu:
- Tôi đưa cô về nhà.
Thuỷ Anh nhìn minh Tú lắc đầu. Có lẽ do chất men đã bắt đầu ngấm vào người, cô bước chân lảo đảo, người như trên mây. Minh Tú thấy vậy vội ấn Thuỷ Anh vào xe rồi nhấn ga. Dọc đường, Minh Tú có hỏi Thuỷ Anh điều gì đó nhưng cô không hề nghe rõ. Ngược lại, bài hát "Thương hại" qua giọng ca của Khởi My từng từ từng từ cứ như gặm nhấm trái tim cô. Một đoạn kí ức suốt 5 năm cô tưởng đã quên bỗng dưng sống lại chân thật đến thế!
"Đừng tội nghiệp em nữa xin anh hiểu cho em
Đừng ngại ngần chi nữa xin anh cứ rời xa
Đừng tội tình nhau nữa làm dài thêm nỗi đau
Đừng bận lòng vì em đôi ta không còn nợ nhau
Hãy yên vui bên người tim anh đã chọn
Hãy yêu hết tim mình và như chưa từng yêu em
Hãy thôi bên nhay làm dằn vặt từng tháng năm
Đừng thương hại em nữa cho em 2 chữ yên bình"
Nước mắt cứ chảy dài trên má. Thuỷ Anh đang cố nhớ đến người từng làm cô yêu tha thiết ấy. Tâm hồn cô đang quay về thời kì cô 18 tuổi. Hồi ấy, cô yêu Hoài Đức với tất cả sự chân thành nhất. Anh sống cùng mẹ và bà ngoại, cuộc sống của gia đình cực kì vất vả nhưng mẹ anh vẫn cố gắng cho anh học Đại học. Cô yêu anh, cô chẳng quan tâm đến điều đó. Cô chẳng ngại gian khổ, cô chỉ mơ ước mỗi sáng mở mắt tỉnh giấc được nhìn thấy anh thế là đủ.
Thuỷ Anh đã từng mơ trọn đời sống bên anh nhưng cuối cùng giấc mơ đó chẳng thế nào trở thành hiện thực. Ảnh minh hoạ
Anh cũng vậy! Thuỷ Anh biết anh yêu cô, anh mong lấy cô làm vợ. Tình yêu của họ trong sáng và thánh thiện nhất. Cô không sao quên được những buổi chiều mùa hè, anh vội vã từ trường về gặp cô, tặng cô khi thì một bông hồng đỏ, khi thì một con cún bông, vài quyển sách luyện thi Đại học. Cô ngồi nghe anh kể về cuộc sống trên thành phố, về Giảng đường nơi anh học suốt một buổi tối rồi sáng sớm hôm sau anh lại bắt xe khách quay lại trường. Vì anh, cô hạ quyết tâm sẽ thi đỗ vào trường của anh. Cô mong một ngày sẽ được cùng anh nắm tay đến Giảng đường đó. Để thực hiện mơ ước của mình, Thuỷ Anh học hành tích cực mỗi ngày.
Thế nhưng ước mơ đó mãi mãi chỉ còn nằm trong kí ức. Một ngày đầu đông giá lạnh, Thuỷ Anh thấy Hoài Đức đứng trước ngõ chờ cô đi học về. Anh nói với cô với giọng run run:
- Thuỷ Anh ơi, có lẽ em chưa từng biết mẹ anh chỉ là vợ lẽ. Bố anh có một gia sản lớn ở thành phố nhưng ông ấy lại không thể cho mẹ anh một danh phận. Ông ấy thật sự yêu mẹ anh nhưng ông ấy không dám trái lời ông nội anh lấy một người mà ông ấy không yêu về làm vợ. Bây giờ, người đàn bà ấy không có con nên ông nội anh muốn đón anh về bên đó. Anh không muốn đi, anh không muốn xa mẹ, không muốn xa em. Em có dám chịu khổ cùng với anh không?
Đương nhiên là Thuỷ Anh đồng ý. Cô yêu Hoài Đức đến vậy cơ mà. Cô tin tưởng vào anh, chỉ cần anh mãi ở bên cô,cô có thể vượt qua tất cả.
Thuỷ Anh chia tay Hoài Đức bước chân về nhà với khuôn mặt hớn hở thì gặp ngay ánh mắt của mẹ cô:
- Con chia tay với nó đi! Nhà chúng ta căn bản không hợp với gia đình bên đó đâu. Tình yêu lúc này chỉ là những rung động nhất thời mà thôi. Ba ruột của Hoài Đức đã đến đây, ông ta nói sẽ đưa cậu ta sang Mỹ. Con có muốn duy trì đoạn tình cảm này cũng chẳng ích lợi gì.
- Không mẹ ơi! Con tin tưởng anh ấy, anh ấy sẽ không xa con!
- Con đừng làm mẹ mất mặt nữa. Từ giờ mẹ cấm con gặp nó! Mẹ cô vứt chậu quần áo đang giặt dở giữa sân bước vào nhà. Thuỷ Anh biết bà đang rất tức giận nhưng cô vẫn hi vọng mẹ cô có thể hiểu cho tình cảm của cô.
Hai ngày sau Thuỷ Anh mới biết ba Hoài Đức tìm đến tận nhà của cô sỉ nhục bố mẹ cô. Bố cô rất tức giận bởi ông tuy nghèo thật nhưng ông là nhà giáo, lòng tự trọng là trên hết. Những lời nói cay độc kia làm cơn đau tim của ông bùng phát, may mà gia đình kịp phát hiện. Thuỷ Anh mới 18 tuổi, cái tuổi của cô lúc ấy còn quá trẻ, cô lúng túng không biết phải ra sao. Cô lo cho bố mình, lại thương Hoài Đức. Cuối cùng, Thuỷ Anh chấp nhận buông tay mặc cho Hoài Đức ra sức níu kéo, van xin.
Ngày Hoài Đức bay chuyến bay sang nước Mỹ xa xôi. Thuỷ Anh cùng Như Hoa, cô bạn thân nhất của cô bắt xe lên thành phố, chạy đến sân bay. Từ xa cô nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của anh lẫn giữa đoàn người. Anh quay lại tìm kiếm, chờ đợi. Cô cũng đứng bên đường bên này nhìn anh, tìm kiếm và chờ đợi. Ánh mắt hai người suýt va chạm nhau nhưng cô vội vã kéo chiếc mũ lưỡi trai kín mặt. Mãi đến giờ nghe tiếng loa thông báo, cô nhìn anh uể oải bước vào trong. Khi nghe tiếng máy bay ù ù trên đầu mình, Thuỷ Anh mới ôm Như Hoa khóc nức nở.
Sau lần gặp cuối cùng ấy, Thuỷ Anh ốm một trận, bỏ lỡ kì thi Đại học. Suốt một năm ở nhà, được sự động viên của bố mẹ, chị Diệp Anh, cô mới tiếp tục thi Đại học nhưng không phải vào trường mà Hoài Đức đã từng học mà thi vào trường kinh tế của chị gái cô, Diệp Anh.
Học cùng trường với chị gái đến năm thứ 2 thì chị cô đi Mỹ theo tiêu chuẩn học bổng toàn phần. Thuỷ Anh không xuất sắc được như Diệp Anh nhưng cô cũng mang về được tấm bằng đỏ tốt nghiệp. Chẳng ai biết Thuỷ Anh học hành điên cuồng như vậy chỉ để quên đi cái dáng hình kia, quên cái đoạn tình cảm kia. Suốt 4 năm học Đại học, cô không cho phép mình ngoái đầu lại phía sau bởi cô biết sau lưng mình là một khoảng trống vắng, không người chờ đợi, không có tình yêu, không hi vọng nên chỉ có thể cắm cúi tiến lên phía trước mà thôi.
Mỗi lần xem một bộ phim truyền hình, nhân vật nữ gặp bà mẹ của chàng trai. Bà ta đưa cho cô ta một xấp tiền bảo cô ta hãy buông tha cho con trai bà ta làm Thuỷ Anh bật cười chua chát.
Kí ức chỉ có vậy, Thuỷ Anh cũng ngỡ mình đã quên từ lâu nhưng hôm nay trong cơn say, Thuỷ Anh lại thấy nhớ Hoài Đức đến vậy, nhớ cái dáng hình cô đơn của anh lúc ở sân bay, nhớ cái ánh mắt chờ đợi tuyệt vọng của anh trước khi máy bay cất cánh. Hoá ra, một khi đã thật sự yêu một ai đó thì cả đời cũng không quên được. Hơn thế, vết thương có thành sẹo theo năm tháng thì chỉ cần một kí ức nhỏ thôi cũng có thể làm nó rỉ máu. Thuỷ Anh ngơ ngác nhìn bên ngoài. Trời bắt đầu tối dần, cơn gió cuối thu làm cô thấy lạnh. Cái lạnh ngoài trời so với cái lạnh bên trong tim chắc không thể bằng. Thuỷ Anh co rúm người lại mà vẫn thấy lạnh lẽo, bàn tay cô cũng lạnh lẽo như trái tim, sờ vào đâu cũng thấy lạnh, sờ vào đâu cũng thấy đau. Chắc giờ anh đã tìm được một người đồng hành khác, có khi anh đã kết hôn, có con nữa chẳng hạn. Chắc chỉ còn cô nhớ mãi đoạn tình cảm ấy.
Lời bài hát Thương hại vẫn đều đều vang bên tai. Thuỷ Anh thấy nước mắt mình rơi xuống môi mặn chát. Chẳng phải cô đã cố gắng để quên nhưng vẫn chưa thể làm được. Thuỷ Anh mỉm cười, càng cười càng thấy nước mắt chảy, càng cười càng thấy đau. Đêm nay, rượu làm nỗi đau của cô trở nên chân thật đến thế! Thuỷ Anh nhìn về phía Minh Tú, anh vẫn chăm chú lái xe. Cô bất giác nói vài tiếng mà cảm giác như ai đó nói chứ không phải bản thân mình, không phải là mình: "Em đã chờ đợi suốt 5 năm, em rất muốn từ bỏ. Tại sao anh vẫn không trở về?"
Thuỷ Anh mệt mỏi, chìm sâu vào giấc ngủ. Cô thấy mình được ôm nhẹ bỗng trong một cánh tay vững chắc, cô biết mình đang mơ nhưng vẫn hỏi thì thầm:
- Là anh phải không Hoài Đức, là anh đã trở về với em phải không?
Có một tiếng nói dịu dàng đáp lại cô:
- Anh đã trở về rồi! Ngoan! Ngủ ngoan đi! Anh sẽ mãi mãi ở bên em! Anh sẽ không đi nữa...
Thuỷ Anh mỉm cười. Cô thấy mình được đặt nhẹ nhàng lên chiếc giường lớn. Một bàn tay dịu dàng đặt lên trán của cô, kéo chăn đắp cho cô sau đó cô mơ hồ nghe tiếng cửa đóng lại, nghe tiếng bước chân xa dần. Cuối cùng cả căn phòng chìm vào im lặng.
(Còn nữa)
Mời các bạn theo dõi phần 4 của Mặt nạ hoàn hảo trên Tình yêu giới tính vào ngày 11/6.
Các phần trước |