Không có Vinh, Nhung chẳng tha thiết cuộc sống này nữa. Khi gặp Vinh, cô đã nghĩ cuộc đời mình may mắn, anh đã lôi cô thoát ra khỏi những chuỗi ngày sống buông thả.
Ngày bố mẹ chia tay, Nhung lao vào các cuộc vui, cuộc đời cô trượt dốc không phanh. Nhà Nhung giàu lắm nhưng cô chẳng bao giờ thấy vui vẻ, bởi bố mẹ đều có cuộc sống riêng, chẳng còn ai quan tâm đến cô. Cô theo lũ bạn con nhà giàu lao vào các cuộc vui thâu đêm suốt sáng ở bar, kết thúc là một đêm tình miễn phí với một anh chàng nào đó vừa mới quen biết. Với một cô gái 20 tuổi thì cuộc sống như vậy quá tàn nhẫn. Có lẽ Nhung sẽ sống buông thả như vậy mãi nếu cô không gặp Vinh. Vinh chẳng giàu có như đám bạn hư hỏng của cô, Vinh chẳng đẹp trai để làm người tình một đêm của cô. Vinh chỉ là chàng trai nhìn cô với ánh mắt chân thành, không có thương hại, khinh bỉ hay mỉa mai, xu nịnh. Vinh giống như một cơn gió, cuốn đi vỏ bọc ngang tàng của cô.
Lần đầu cô gặp Vinh trong hoàn cảnh thật trớ trêu. Cô say mèm đang ngật ngưỡng bắt taxi ngoài đường nhưng chẳng một ai dừng lại. Cô ngồi gục xuống và ngủ gật ngay trên lề đường, Vinh chỉ là một người tình cờ đi qua, thấy cô vậy tưởng cô bị bệnh. Khi đến gần mới phát hiện Nhung không phải bị bệnh mà cô say quá nên ngủ gục ngay trên đường. Vinh không khỏi lắc đầu ngao ngán vì con gái thời nay quá phóng túng. Đang định đứng dậy bỏ mặc Nhung lại thì cô bất chợt nắm chặt lấy tay anh, miệng lải nhải gì đó nghe không rõ. Chắc cô muốn anh đưa về nhà. Nhưng nhà cô ở đâu thì anh chịu, vậy là Vinh đưa Nhung về nhà mình.
Sáng hôm sau lúc Nhung tỉnh dậy thì thấy mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, đầu cô đau như búa bổ. Cô chẳng nhớ làm sao mình đến được đây, chỉ nhớ đêm qua bắt taxi mãi không được, rồi hình như cô ngủ gục luôn trên đường. Cô nhìn quanh căn phòng, có lẽ đây là phòng của một chàng trai độc thân nào đó, cũng khá ngăn nắp sạch sẽ. Nhung nhìn tờ giấy viết trên bàn, anh ta để lại cho cô: “Đêm qua cô say quá ngủ gục trên đường, tôi không biết nhà cô ở đâu nên đưa cô về đây. Khi nào đi cô khóa cửa lại rồi để chìa khóa dưới chậu cây giúp tôi nhé.”. Trước khi đi, Nhung kẹp vào tờ giấy trên bàn tờ tiền 500 nghìn, tính cô sòng phẳng không muốn nợ ai cái gì, đây coi tiền công anh đưa cô về và tiền phòng cho đêm qua.
Yêu Vinh, Nhung thay đổi rất nhiều. Cô không còn lao vào những cuộc chơi thâu đêm suốt sáng, không còn lao vào những cuộc tình một đêm chớp nhoáng nữa. (ảnh minh họa)
Lần thứ hai Nhung gặp Vinh đó là ở trên thư viện của trường. Cô chẳng phải chăm chỉ học hành gì, mà cô đang đi tìm ông thầy dạy chuyên ngành để xin điểm. Vinh nhận ra cô ngay, dù hôm nay cô có ăn mặc khác hẳn tối trước. Vinh chạy lại phía cô, dúi vào tay cô tờ tiền 500 nghìn: “Cô bỏ quên tiền ở phòng tôi, trả lại cho cô. Chào cô.”. Đến khi Nhung kịp lờ mờ đoán ra chàng trai đó là ai thì Vinh đã đi mất rồi.
Lần thứ ba gặp Vinh, là lúc Nhung đến công ty mẹ mình để gặp bà. Anh cũng đến gặp mẹ Nhung để xin tài trợ chương trình từ thiện xây lớp học cho trẻ em vùng cao. Lần này Nhung nhận ra Vinh, vậy là họ quen nhau từ đó.
Nhung tò mò về Vinh, mỗi lần gặp anh cô lại thấy khác biệt. Đây là điều chưa từng xảy ra với cô vì chẳng có chàng trai nào khiến Nhung phải để tâm. Nhung coi thường đàn ông, cô chỉ cần đến đàn ông sau mỗi cuộc vui mệt lả ở bar. Từ ngày gặp Vinh, Nhung ít lui tới bar hơn. Cứ như một thói quen, hễ buồn cô lại mang rượu đến nhà anh uống. Có hôm anh không ở nhà, cô lấy chìa khóa dưới chậu cây và vào nhà ngủ ngon lành. Từ ngày bố mẹ ly hôn, Nhung bị mất ngủ. Hiếm khi cô ngủ ở nhà, cô toàn ngủ ở khách sạn sau mỗi cuộc vui thâu đêm ở bar. Giờ thì cô có chỗ ngủ lý tưởng hơn. Cô có thể ngủ ngon giấc trong căn phòng của Vinh, chẳng cần đến rượu hay thuốc ngủ. Mỗi lần như thế, Vinh lại vác chăn gối lên sô pha ngủ. Anh chẳng nỡ đánh thức Nhung dậy, có lẽ có cô ấy ở bên cạnh cũng như một thói quen mất rồi. Vinh chẳng biết mình yêu Nhung từ lúc nào, anh chỉ biết nhìn người con gái ngủ ngon lành trên giường kia cho anh cảm giác rất bình yên.
Yêu Vinh, Nhung thay đổi rất nhiều. Cô không còn lao vào những cuộc chơi thâu đêm suốt sáng, không còn lao vào những cuộc tình một đêm chớp nhoáng nữa. Cô theo anh lên thư viện, theo anh đi làm tình nguyện cho trẻ em vùng cao. Nhung thấy hối tiếc thời gian đã phung phí, hối tiếc vì đã không được gặp anh sớm hơn. Nhung như thay đổi hẳn từ khi yêu Vinh.
Rồi ngày ra trường, Vinh đưa Nhung về nhà ra mắt bố mẹ. Bố mẹ Vinh rất quý Nhung, ông bà hối thúc chuyện cưới xin. Có lẽ hạnh phúc đã mỉm cười với Nhung nếu như không có ngày hôm ấy. Đó là chuyến đi lên vùng cao thăm các em nhỏ trước khi Vinh lấy vợ. Tự nhiên cảm giác bất an làm Nhung lo lắng, cô đòi đi theo nhưng Vinh không cho đi vì Nhung đang có em bé, chuyến đi vất vả có thể sẽ ảnh hưởng tới em bé. “Em yên tâm đi, anh lên đó mãi rồi không sao đâu, em ở nhà đừng lo nhiều ảnh hưởng đến con nhé. Chờ anh về mình tổ chức đám cưới nhé.”
Nhung thấp thỏm chờ đợi Vinh về, cô chờ đợi ngày hạnh phúc của cuộc đời mình. Nhưng chuyến đi đó Vinh đã không trở về. Anh ra đi để cô chờ đợi mãi mãi. Chuyến xe của anh gặp tai nạn lao xuống vực, người ta không tìm thấy xác của anh. Nhung chết ngất khi nghe được tin dữ, cô không thể ngờ được hạnh phúc đã chạm vào tay cô rồi lại vụt biến mất. Tại sao? Tại sao không trở về, anh bảo cô hãy chờ anh trở về cơ mà.
Con trai đã hơn 2 tuổi mà cô tưởng chừng mọi chuyện như mới hôm qua. Ngày sinh nhật của anh, cô làm bánh sinh nhật, chỉ có cô và con trai thổi nến. (Ảnh minh họa)
Không có Vinh, Nhung chẳng tha thiết cuộc sống này nữa. Khi gặp Vinh, cô đã nghĩ cuộc đời mình may mắn, anh đã lôi cô thoát ra khỏi những chuỗi ngày sống buông thả. Anh đã cho cô một bờ vai để dựa, cho cô lại niềm tin và tình yêu chân thành. Giờ chẳng có anh bên cạnh, cô biết sống sao đây? Cô đã định tìm đến cái chết để đi tìm Vinh, tìm để hỏi anh tại sao lại thất hứa, tại sao lại bỏ rơi cô. Nhưng còn đứa con của cô và anh, chẳng lẽ cô cũng nhẫn tâm bỏ nó đi sao? Nó là con của Vinh, cô phải giữ lại nó, nuôi dưỡng nó thật tốt. Suy nghĩ ấy đã giúp Nhung vượt qua những ngày tháng đau đớn mất đi yêu thương. Nỗi đau của cô, chẳng bao giờ có thể xoa dịu được, chẳng ai có thể thấu hiểu được.
Con trai đã hơn 2 tuổi mà cô tưởng chừng mọi chuyện như mới hôm qua. Ngày sinh nhật của anh, cô làm bánh sinh nhật, chỉ có cô và con trai thổi nến. Nếu anh còn sống, có lẽ giờ này họ đã là một gia đình hạnh phúc đầm ấm.
“Mẹ ơi, hôm nay sinh nhật ai đó ạ? Không phải sinh nhật mẹ, không phải sinh nhật Bi mà lại được thổi nến” – Cu Bi ngây ngô hỏi mẹ.
“Sinh nhật bố con đó. Bố đang ở nơi rất xa, mẹ con mình không gặp được bố nên chúng ta tổ chức sinh nhật cho bố nhé!” – Cô ôm cu Bi vào lòng, càng lớn con trai lại càng giống anh.
“Thế sinh nhật mẹ và cu Bi, bố có tổ chức không? Mà khi nào cu Bi sẽ được ở gần bố?” – cu Bi rất tò mò về bố, bé chỉ biết bố qua những tấm ảnh của mẹ.
“Bố đang ở một thế giới khác cu Bi ạ. Khi nào cu Bi già, đi đến thế giới kia, cu Bi sẽ được gặp bố” – cô kiên trì giải thích cho con hiểu.
“Đến lúc già cu Bi chết mất rồi, gặp sao được bố nữa. Mà lúc ấy cu Bi già rồi, bố làm sao nhận ra cu Bi đây” – Thằng bé gãi đầu đầy nghi vấn. Nó không để ý thấy giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống trên mặt cô.
Có lẽ con trai nói đúng, đến khi già cô mới được gặp anh, lúc đó anh có còn nhận ra cô không? Nhưng giờ cô không thể đến gặp anh được, cô phải chờ cho con trai khôn lớn. Nó là con trai của anh và cô, cô phải nuôi dưỡng nó tử tế, phải cho nó một cuộc sống vui vẻ thì mới có thể đi gặp anh được. Cô nhìn lên tấm ảnh của anh thì thầm: “Anh không được phép quên em đâu, hãy chờ em nhé!”.
Xem thêm tin liên quan: Hãy chỉ cho tôi, tình yêu nào ít chông gai? Em cần anh, người đàn ông dịu dàng Sẽ chẳng có đám cưới nào đâu em! |