Quỳnh Chi lấy hết sức bình sinh tát mạnh vào mặt Lâm Vũ một cái rồi vội vã chạy vào phòng như một kẻ thất bại. Vừa đi, nước mắt cô lại không ngừng rơi.
Vừa sáng sớm Quỳnh Chi dọn sạch tất cả mọi thứ từ bữa tiệc hôm qua của Lâm Vũ. Cô tự nhủ rằng mình làm tất cả chỉ vì muốn giúp bố mẹ của Quang Vũ mà thôi. Dọn dẹp xong, cô vội vã xách hành lí ra về. Vậy là 7 ngày đầu tháng của cô đã qua mất rồi. Quỳnh Chi khép lại căn phòng Quang Vũ rồi lặng lẽ bước đi. Cha mẹ của Quang Vũ vừa đi du lịch sớm qua nên cô không có cơ hội chào họ. Cô định qua chào Lâm Vũ một câu nhưng chắc gì cậu ta đã muốn nhìn thấy cô. Hình như với cậu ta, Quỳnh Chi không hề tồn tại thì phải.
Quỳnh Chi có cảm giác: Với Lâm Vũ, dường như cô không tồn tại. Ảnh minh hoạ
Cô lặng lẽ bước xuống mái hiên. Mùi hoa cau toả ra thơm mát. Từ nhỏ cô vẫn thích mùi thơm nhè nhẹ của hoa cau, không ngờ giữa ngôi nhà thân thương của Quang Vũ, cô lại có thể ngửi thấy mùi thơm dịu nhẹ của nó. Cái hương vị ấy như xua tan nỗi buồn trong cô. Quỳnh Chi xách ba lô tiến về phía cổng, cô đang nghĩ chắc mình sẽ rất lâu nữa cô mới tới đây. Cô không đến đây nữa nhưng không có nghĩa là cô sẽ quên anh.
- Cô đi sớm thế sao?
Tiếng nói từ phía cổng vọng lại làm cô giật mình.
- Vâng, có lẽ tôi nên đi rồi!Tôi đã làm phiền gia đình mình quá nhiều! Hôm qua tôi đã tốt nghiệp, tôi định về quê một thời gian, sau đó tìm cho mình một công việc gì đó, chắc phải rất lâu nữa tôi mới có thể đến thăm gia đình mình.
- Chúc mừng cô đã tốt nghiệp, anh tôi nhìn cô thành công sẽ vui lắm. Nhưng tối nay bố mẹ tôi đi du lịch về rồi. Cô không muốn ở lại chào họ một câu sao. Rất lâu nữa cô mới trở lại đây mà.
- Vâng, nhưng tôi sợ tôi ở quá lâu sẽ làm phiền đến anh. Tôi, tôi thật sự…
- Nếu là chuyện tối qua thì cho tôi xin lỗi nhưng tôi nghĩ sẽ thật sự tốt hơn cho cả tôi và cô nếu cô ở lại thêm một ngày nữa để chào tạm biệt bố mẹ tôi. Nếu họ về mà không thấy cô họ sẽ nói là tôi không hiếu khách, đối xử tệ bạc với cô. Cô cũng biết đấy, từ ngày anh trai tôi mất, với cha mẹ tôi, cô không chỉ là một người con dâu, mà cô còn như con gái của họ vậy. Tôi chờ quyết định của cô.
Nói xong Lâm Vũ bỏ lên gác.
Quả thật, từ khi Quang Vũ mất, cha mẹ anh luôn yêu thương cô, họ coi cô như con gái nên chăm sóc cô từng li từng tí một. Ở thêm một ngày nữa sẽ không sao. Cô xách ba lô quay trở lại. Khi đi ngang qua phòng Lâm Vũ, Quỳnh Chi thấy anh đang mặc áo vest, thắt cà vạt đi làm. Nhìn vẻ bảnh bao của anh sang nay khác hoàn toàn với cái vẻ lãng tử, bụi bặm trong bữa tiệc tối qua. Sự tò mò làm cô lặng lẽ đứng ngây nhìn anh. Ở góc độ này, nhìn Lâm Vũ giống hệt Quang Vũ ngày nào.
- Cô có biết thắt cà vạt không? Cô biết đấy, mấy cái loại cà vạt này làm tôi lúng túng. Nếu cô không phiền thì làm ơn giúp tôi được không?
- Tất nhiên.
Quỳnh Chi tiến lại gần Lâm Vũ, cố kiễng chân lên kéo chiếc cà vạt của Lâm Vũ. Hơi thở nồng nàn của anh đang phả xuống mặt cô làm má cô nóng bừng. Cô cố gắng quay mặt để tránh nhìn anh, tránh cái cảm xúc đang dân trào trong cô nhưng thỉnh thoảng cô vẫn liếc trộm nhìn anh. Lâm Vũ mỉm cười nhìn xuống khuôn mặt của Quỳnh Chi, cô xuất hiện khá lâu ở nhà anh, nhưng bây giờ anh mới có dịp ngắm kĩ khuôn mặt cô. Một gương mặt thanh tú, hàng lông mi mỏng manh, đôi má phớt hồng, đôi môi căng mộng hệt một trái dâu tây. Ở cô toát lên cái vẻ dịu dàng, mỏng manh. Chả trách anh trai anh chết mê chết mệt cô gái này.
- Hẹn gặp cô vào bữa tối nay. Cô nhớ là không được đi đâu nếu ba mẹ tôi chưa về nhé! Tôi nay nhà mình phải cùng nhau ăn một bữa mới được. Lâu lắm rồi tôi không được ăn cơm cùng cha mẹ mình. Nhờ cô chuẩn bị giúp tôi ít món nhé! Bình thường nhà tôi không thuê người giúp việc, cô biết đấy, mẹ tôi thích tự nấu mọi thứ cho chúng tôi. Cô đến đây cũng nhiều lần chắc biết sở thích của từng người. Giờ tôi phải đi đấy.Chào cô nhé!
- Vâng, anh nhất định phải về nhé! Hai bác cũng mong anh về lắm đấy nhé!
Lâm Vũ xếp vội tập tài liệu vào cặp rồi chạy thật nhanh ra ô tô. Quỳnh Chị quay lại nhà và bắt đầu xách đồ đi chợ. Cô chọn mực xào vì biết cha Quang Vũ rất thích món này, cô mua thêm nấm, thịt nạc cho món canh mà mẹ Quang Vũ vẫn hay nấu, không biết Lâm Vũ thích gì nên Quỳnh Chi tự nấu thêm thịt kho trứng. Hi vọng anh sẽ thích.
Mua đồ xong, Quỳnh Chi tự thưởng cho mình thêm một ngày vui chơi không vướng bận ở đất thủ đô. Chắc phải rất lâu cô mới có dịp vui chơi vô ưu, vô nghĩ như thế này. Quỳnh Chi dạo khắp nơi và trở về lúc 6 giờ tối. Lúc này bố mẹ Quang Vũ vẫn chưa về. Cô vội vàng nấu nướng mọi thứ rồi ngồi chờ đợi. 10 giờ đêm cha mẹ Quang Vũ vẫn không thấy về, Lâm Vũ cũng vậy, cô bấm điện thoại gọi cho mẹ Quang Vũ thì mới được biết máy bay bị lỡ chuyến, chiều mai họ mới về đến nơi. Cô lại đành ngồi chờ đợi bên mâm cơm lạnh ngắt.
Phải đến 12 giờ đêm Lâm Vũ mới về tới nhà. Hôm nay công ty anh bất chợt có đối tác quan trọng cần phải tiếp. Lâm Vũ muốn gọi báo cho Quỳnh Chi nhưng không có số của cô, anh gọi về nhà rất nhiều lần nhưng không ai bắt máy. Giờ anh mới về tới nhà, toàn than mệt mỏi, đau nhức. Anh đang lần mò chìa khoá mở công thì thấy dáng hình nhỏ nhắn của Quỳnh Chi.
- Xin lỗi cô. Tôi về muộn…
Vũ đi qua căn phòng nhìn mâm cơm vẫn nguyên.Quỳnh Chi vội vã bỏ lên gác.
- Tối nay Quỳnh Chi dường như rất đẹp thì phải.
- Anh say rồi!
- Tôi đâu có say! Cô rất đẹp!
Lâm Vũ đưa tay cố gắng vuốt lấy khuôn mặt của Quỳnh Chi nhưng cô cố tình tránh né. Quỳnh Chi vội vã bước lên cầu thang nhưng dường như Lâm Vũ còn nhanh hơn. Anh bước nhanh chặn Quỳnh Chi ở ngay bậc đầu tiên. Đôi môi mọng đỏ của Quỳnh Chi cùng làn da trắng ngần trong chiếc váy trắng cứ như thôi thúc anh. Anh tiến dần về phía cô, Quỳnh Chi cứ lùi lại, lùi lại đến khi cô nhìn sau lưng bức tường như kẻ thù thì cô biết mình không còn đường lùi nữa.
Câu nói của Lâm Vũ như giáng mạnh vào lòng tự trọng của Quỳnh Chi. (Ảnh minh hoạ)
Đôi tay Lâm Vũ chống lên tường, một tay khác nâng mặt Quỳnh Chi lên. Anh nhanh chóng đặt vào môi cô nụ hôn say đắm. Quỳnh Chi cố gắng đẩy anh ra nhưng làn môi mềm mại, ấm nóng kia cứ như cuốn lấy cô, cả thân thể cô dường như không tuân theo lí trí. Lâu lắm rồi cô không được yêu đương như thế. Trong tâm khảm cô vẫn khao khát sự yêu thương. Bất giác, Lâm Vũ đẩy cố về phía trước, nhìn cô với ánh mắt kiêu ngạo:
- Hoá ra cô cũng dễ dài như thế à?
Quỳnh Chi ngẩn người trước câu nói của Lâm Vũ. Sao cô lại có thể dễ dãi như thế nhỉ? Chắc anh ta đang cười nhạo cô. Anh ta đang kinh bỉ cô. Quỳnh Chi lấy hết sức bình sinh tát mạnh vào mặt Lâm Vũ một cái rồi vội vã chạy vào phòng như một kẻ thất bại. Vừa đi, nước mắt cô lại không ngừng rơi. Lâm Vũ ngồi xuống cười như điên dại. Một lúc sau, anh ngồi lên chiếc mô tô phóng vút ra đường bỏ lại Quỳnh Chi với không gian vắng lặng cùng nỗi đau đến tột cùng.
(Còn nữa)
Mời các bạn theo dõi phần 3 của truyện Để anh yêu em, thay người đàn ông ấy trên Tình yêu giới tính vào ngày 27.4.
Các phần khác của truyện Để anh yêu em thay người đàn ông ấy (P1) Để anh yêu em thay người đàn ông ấy (P3) Để anh yêu em thay người đàn ông ấy (P4) Để anh yêu em thay người đàn ông ấy (P5) |